Khi tôi mang th/ai, đang trong phòng sinh, bạn trai chuyển vào tài khoản 500 triệu kèm

0
11

Tôi gặp Hoàng trong một chiều mưa tầm tã ở Sài Gòn. Lúc đó tôi đang là sinh viên năm cuối ngành Thiết kế đồ họa, vừa đi làm thêm, vừa học, vừa chật vật trả tiền trọ. Hoàng thì khác – trưởng phòng kinh doanh của một công ty lớn, xe ô tô, quần áo thơm mùi nước hoa hàng hiệu, điện thoại đời mới nhất. Anh bước vào cuộc đời tôi như một phép màu mà tôi chưa bao giờ dám mơ.

Ban đầu tôi giữ khoảng cách. Người như Hoàng, tôi biết, chỉ cần búng tay là có cả tá cô gái sẵn sàng ở bên. Nhưng không hiểu sao anh kiên nhẫn theo đuổi tôi, đưa đón mỗi ngày, nhắn tin cả đêm. Dần dần, tôi buông lòng mình ra. Tôi bắt đầu tin rằng mình có thể hạnh phúc.

Sau khi tôi ra trường, Hoàng đề nghị tôi dọn về sống cùng anh. “Cho đỡ tốn tiền thuê nhà,” anh nói nửa đùa nửa thật. Tôi ngập ngừng, nhưng rồi cũng gật đầu. Lúc đó, tôi không biết rằng mình đã đặt cả thanh xuân và tương lai vào một ván cược – một ván bài mà tôi không hề có cơ hội thắng.

Tôi phát hiện mình có thai vào một buổi sáng thứ Hai. Que thử hiện lên hai vạch rõ ràng, không thể nhầm lẫn. Tôi đã ngồi lặng trong nhà tắm gần nửa tiếng, tim đập như trống trận. Tôi không biết nên khóc hay cười. Hoàng không thích trẻ con, tôi biết rõ điều đó. Nhưng tôi lại yêu đứa bé này ngay từ khoảnh khắc đầu tiên.

Tối hôm đó, tôi đưa cho anh xem que thử. Anh lặng đi vài giây, rồi buông một câu:

– “Phá đi.”

Tôi không tin vào tai mình.

– “Anh nói gì cơ?”

– “Anh chưa sẵn sàng làm bố. Em cũng đâu muốn ràng buộc bởi một đứa bé, đúng không?”

Tôi im lặng. Mắt tôi nhòe đi. Nhưng trong lòng tôi, một điều gì đó đã gãy.

Tôi quyết định giữ lại đứa bé, mặc cho Hoàng không đồng ý. Sau đó, anh ít về nhà hơn. Những lần cãi vã kéo dài. Có hôm tôi nằm một mình trong căn hộ tối om, nghe tiếng mưa rơi ngoài hiên mà bật khóc nức nở.

Mang thai một mình là trải nghiệm cô độc nhất trên đời. Những lần siêu âm không có ai bên cạnh. Những đêm nghén đến nôn thốc nôn tháo mà không ai đỡ. Tôi vẫn đi làm freelance, vừa để có tiền, vừa để giữ cho mình tỉnh táo. Có lúc tôi nghĩ, nếu như tôi chấp nhận bỏ con từ đầu, có lẽ tôi đã không khổ như vậy.

Nhưng mỗi lần cảm nhận được chuyển động nhẹ nhàng trong bụng, tôi lại thấy trái tim mình tan chảy. Con là sinh linh bé bỏng của tôi, là người duy nhất tôi có thể gọi là “người thân” trên cuộc đời này.

Đến tháng thứ 9, tôi chuyển dạ vào lúc 3 giờ sáng. Tôi gọi cho Hoàng. Ngạc nhiên thay, anh bắt máy. Và anh đến thật. Đưa tôi vào viện, làm thủ tục, thậm chí còn nắm tay tôi lúc lên phòng sinh.

Tôi đã nghĩ, có lẽ anh thay đổi. Có lẽ khi nhìn thấy con, trái tim anh sẽ mềm lại. Nhưng rồi…

Khi tôi đang trong phòng chờ sinh, đau đến mức không thở nổi, điện thoại rung lên. Y tá mở túi đưa cho tôi vì nghĩ đó là người nhà nhắn. Tôi mở ra – là tin nhắn từ ngân hàng:

“Tài khoản của bạn vừa nhận được 500,000,000 VNĐ từ Nguyễn Hoàng. Nội dung: ‘Xem như anh trả phí nuôi con. Đừng liên lạc nữa.’”

Tôi chết lặng. Bàn tay tôi run rẩy. Như có ai vừa dội một gáo nước đá vào tim. Mắt tôi mở trừng trừng nhìn vào màn hình sáng lóa, rồi nước mắt tuôn rơi không thể ngăn nổi.

Tôi không biết chuyện gì xảy ra sau đó. Mọi thứ mờ đi. Tôi chỉ nhớ có ai đó hô hấp nhân tạo, có ánh đèn mổ, có tiếng bác sĩ gấp gáp…

Khi tỉnh lại, tôi đã ở phòng hồi sức. Bên cạnh là một bé trai đỏ hỏn đang ngủ ngon lành. Con tôi. Ánh mắt nó khép hờ, đôi môi chúm chím. Một sinh linh hoàn hảo.

Và cũng là lý do tôi phải mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Tôi không trả lại 500 triệu đó. Tôi dùng số tiền ấy để thuê nhà, mua sữa, trả viện phí và dành dụm cho tương lai con. Với tôi, đó không phải là “phí nuôi con” – mà là cái giá anh ta phải trả cho sự hèn nhát và vô trách nhiệm.

Tôi không liên lạc với Hoàng nữa. Cũng không xóa tin nhắn kia. Tôi giữ lại như một vết sẹo – để nhắc mình rằng không phải tình yêu nào cũng đáng để hy sinh.

Hai năm sau, tôi đã có studio thiết kế riêng. Con tôi, tên là Duy, khỏe mạnh, lanh lợi, hay cười và rất thích ôm mẹ ngủ. Mỗi lần nhìn con chạy chơi trong công viên, tôi lại thấy nước mắt mình rơi – nhưng là những giọt nước mắt hạnh phúc.

Một lần, tôi vô tình gặp lại Hoàng trong trung tâm thương mại. Anh đi cùng một cô gái trẻ, ăn mặc sành điệu. Tôi bế Duy đi ngang qua. Anh nhìn thấy tôi, ánh mắt sững lại. Tôi gật đầu chào, rồi bước đi, không một chút oán hận.

Bởi vì tôi biết – tôi đã thắng. Không phải thắng anh, mà là thắng chính mình, thắng nỗi đau, và đứng lên từ tận cùng của tuyệt vọng.

Tin nhắn ngày hôm đó sẽ mãi mãi là ký ức không thể phai. Nhưng thay vì làm tôi gục ngã, nó lại trở thành động lực để tôi sống tốt hơn, mạnh mẽ hơn, và yêu con hết lòng.

Tôi kể lại câu chuyện này không phải để mong sự thương cảm, mà để nhắn nhủ với những người phụ nữ đang rơi vào hoàn cảnh tương tự:

Bạn không đơn độc. Và bạn hoàn toàn có thể làm lại từ đầu.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here