Mai sinh con sau 5 năm ròng rã chạy chữa hiếm muộn, tốn gần như toàn bộ tài sản gia đình. Nhưng mẹ chồng – bà Lựu – luôn nghi ngờ cô “không có giống tốt”, từng lén xì xào với họ hàng rằng:
“Nó yếu ớt, người ngợm không ra gì, chắc gì đẻ ra được cái gì lành lặn!”
Đêm Mai sinh, bà Lựu là người ký giấy làm người thân giám hộ vì chồng Mai đang đi công tác đột xuất.
Khi bác sĩ bế đứa trẻ ra ngoài phòng hậu sản để làm vệ sinh, bà Lựu âm thầm thì thầm với một y tá quen biết:
“Tôi có đứa bé trai khác. Là con của một người họ hàng xa. Bé đẹp, trắng trẻo, khỏe mạnh. Nếu đổi lúc này, chẳng ai biết.”
Trong đầu bà Lựu chỉ nghĩ đơn giản: đẹp thì sẽ có tương lai tốt hơn.
Mai thì mê man sau sinh, chẳng hề hay biết.
Cả họ quây quần trong buổi lễ đầy tháng cháu nội. Mọi người đều trầm trồ vì đứa bé trắng trẻo, dễ thương.
Bỗng dưng, đứa bé trở mình, phần vai lộ ra một vết bớt màu nâu đỏ, hình giống… chiếc lá nhỏ.
Bà ngoại – mẹ ruột Mai – vừa thấy liền lặng người, quay sang nói khẽ:
“Không thể nào… Vết bớt này là bẩm sinh, di truyền từ nhà ngoại. Cả Mai, tôi, và bà cố đều có. Là bớt hình lá…”
Mai sững người. Bà Lựu tái mặt, đứng không vững, miệng lắp bắp:
“Không… không thể nào! Đứa bé này… không thể có dấu đó được…”
Ngay lập tức, chồng Mai yêu cầu xét nghiệm ADN — thứ mà trước nay bà Lựu luôn né tránh.
Kết quả:
Đứa bé hiện tại đúng là con ruột của Mai và chồng cô.
Còn đứa bé mà bà Lựu lén tráo… được tìm thấy trong bệnh viện khác, đang chuẩn bị làm giấy khai sinh dưới tên “con của Mai” qua hồ sơ đã bị bà Lựu sửa đổi.
Cô y tá năm xưa, vì cắn rứt lương tâm sau khi thấy vết bớt, đã lên tiếng xác nhận tất cả.
Bà Lựu bị cả họ chỉ trích nặng nề. Dù Mai không kiện, nhưng bà bị cắt quyền nuôi dạy cháu, phải xin lỗi trước hai bên gia đình.
Mai ôm con, nhìn vết bớt nhỏ trên vai mà nước mắt lưng tròng
“Cảm ơn con, nhờ con, mẹ mới giữ được chính máu thịt của mình…”