Cả xóm vẫn truyền tai nhau ông thầ;y bó//i cuối làng không thu tiền của ai bao giờ, đến nơi

0
22

Ở cuối làng Cổ Lão có một căn nhà ba gian mái ngói rêu phong – nơi ở của ông Bốn Tịnh, người mà dân quanh vùng gọi là “thầy bói không màng tiền”.

Suốt gần 20 năm, ai đến xem tướng, coi ngày cưới, hỏi chuyện làm ăn, tìm đồ thất lạc – ông đều xem miễn phí. Không thu tiền, không nhận lễ lớn. Người nào cố dúi tiền, ông chỉ lắc đầu cười rồi dúi lại cho một nắm gạo, trái cau, hoặc cành lộc non được ông gọi là “lấy vía lành”.

Dân trong làng thương ông. Có người còn bảo:

– Ở với thầy Bốn như được “trấn trạch cả đời”, làm ăn mát tay lắm!

Lời đồn vang xa, người từ xã khác, huyện khác cũng lặn lội tìm tới. Nhà ông nhỏ, nhưng luôn đông khách như lễ hội. Có người còn nói: “Đến với ông, được lời, mà còn có lộc đem về – không mất một xu!”

Cho đến… đúng 12h đêm qua.


Người trong làng chưa kịp ngủ đã bị dựng dậy bởi tiếng la hét, đập cửa ầm ầm ở nhà ông Bốn. Hàng chục người – cả đàn ông lẫn phụ nữ – tay cầm đèn pin, mặt giận dữ, hô lớn:

– Ông ra đây! Trả lại đời tôi!
– Lừa đảo! Cả nhà tôi tan nát vì ông!
– Tôi đã tin ông mù quáng suốt 5 năm!


Sáng hôm sau, cả làng bàn tán không ngớt. Có người bảo ông bị tố lừa đảo, người lại bênh vực cho rằng “thầy bị oan”. Nhưng đến khi một thanh niên mang một cái hòm gỗ nhỏ đến UBND xã giao nộp, mọi thứ mới vỡ lẽ.

Trong hòm là hàng trăm mảnh giấy – ghi chi chít những dòng chữ như:

– “Bán đất năm 2018, giờ muốn chuộc lại.”
– “Cầu con trai, hiến tóc và máu.”
– “Nếu đúng lời ông, tôi xin để lại sổ đỏ.”
– “Hứa sẽ dâng nhà nếu vợ tôi hết bệnh…”

Không ai biết, suốt bao năm qua, ông Bốn đã âm thầm giữ lại những lời “hứa” của người ta, ghi lại từng dòng, từng chi tiết. Không đòi tiền ngay, nhưng giữ đó như… bằng chứng. Ai quay lại xin lộc lần hai – ông sẽ lấy ra nhắc lại.

Và đặc biệt hơn: rất nhiều người “xin” điều không chính đáng. Cướp đất, chia chác gia tài, yểm bùa chia rẽ người khác… Họ nghĩ ông không biết, nhưng hóa ra ông ghi hết.

Đêm qua, một người trong số đó bị vợ phát hiện giấy cam kết “chia tài sản nếu bùa yểm thành công”, mới vỡ ra tất cả.

Người ta kéo đến đập cửa, nhưng không thấy ông đâu. Căn nhà trống hoác, trên bàn chỉ để lại một tờ giấy:

“Ta chưa từng lấy gì của ai – chỉ giữ lại những gì chính các người đem đến.”
“Lộc không từ trời rơi xuống. Nó là nghiệp, tráo đổi bằng lòng tham.”
“Tịnh – là để biết mình dơ đến đâu.”


Dân làng chia rẽ. Người bảo ông là bậc chân nhân, cao tay không màng danh lợi. Người khác thì cay đắng thừa nhận: “Tụi mình tưởng ông hiền… ai ngờ ông chơi chiêu ‘để người tự lộ’.”

Căn nhà ông Bốn giờ bỏ hoang, nhưng hễ ai đi qua, vẫn liếc nhìn cái ghế tre trước hiên. Có người bảo, tối tối vẫn thấy ai đó ngồi đó, cười nhẹ, như đang chờ một lời hứa chưa được hoàn lại.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here