Khoa, một thanh niên 25 tuổi, sống một cuộc đời bình thường ở ngoại ô Hà Nội. Anh làm việc tại một cửa hàng sửa xe, tính tình vui vẻ và luôn sẵn lòng giúp đỡ bạn bè. Một buổi tối mưa tầm tã, Khoa nhận được cuộc gọi từ Nam, người bạn thân từ thời cấp ba. Giọng Nam yếu ớt qua điện thoại: “Khoa… tao bị tai nạn… gần cầu Chương Dương… giúp tao…” Không kịp suy nghĩ, Khoa lao ra khỏi nhà, phóng xe máy qua những con đường trơn trượt để tìm bạn.
Khi đến nơi, Khoa thấy Nam nằm bên vệ đường, máu chảy từ vết thương trên đầu, chiếc xe máy của Nam nằm lật cách đó vài mét. Không do dự, Khoa gọi xe cấp cứu và đỡ Nam lên xe, cố gắng giữ bạn tỉnh táo. Trong bệnh viện, tình trạng của Nam nguy kịch, mất máu nghiêm trọng. Các bác sĩ yêu cầu truyền máu gấp, và khi kiểm tra, họ phát hiện Nam có nhóm máu AB-, một nhóm máu hiếm. Khoa, không chút chần chừ, đề nghị hiến máu. “Kiểm tra tôi đi, nếu hợp thì lấy máu tôi!” anh nói, giọng đầy lo lắng.
Kết quả xét nghiệm khiến bác sĩ ngạc nhiên: nhóm máu của Khoa không chỉ trùng với Nam mà còn khớp hoàn toàn, đến cả yếu tố Rh và các đặc điểm hiếm khác. “Cậu chắc chắn không phải anh em với bệnh nhân chứ?” bác sĩ hỏi, nửa đùa nửa thật. Khoa lắc đầu, cười gượng: “Bọn tôi là bạn thôi, không họ hàng gì cả.” Nhưng câu nói của bác sĩ khiến Khoa bắt đầu cảm thấy một linh cảm kỳ lạ.
Trong lúc chờ Nam phẫu thuật, Khoa ngồi ở hành lang bệnh viện, lướt điện thoại để giết thời gian. Anh vô tình nhìn thấy chiếc ví của Nam để quên trên ghế. Tò mò, Khoa mở ra xem để tìm số liên lạc của gia đình Nam. Bên trong, anh phát hiện một bức ảnh cũ, đã ngả vàng. Trong ảnh là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, mặc áo sơ mi xanh, đứng trước một cánh đồng lúa. Khoa sững sờ. Người đàn ông ấy giống hệt bố anh – ông Tùng, người đã qua đời khi Khoa còn nhỏ. Cùng đôi mắt sâu, nụ cười hiền, và cả vết sẹo nhỏ trên trán. Khoa run rẩy cầm bức ảnh, cảm giác như đất trời đang sụp đổ.
Khoa lớn lên chỉ với mẹ, bà Lan, một người phụ nữ tần tảo. Bà ít khi nhắc về bố anh, chỉ nói rằng ông Tùng mất vì tai nạn khi Khoa mới ba tuổi. Mọi ký ức về bố đều mờ nhạt, chỉ còn lại vài tấm ảnh cũ trong album gia đình. Nhưng bức ảnh trong ví Nam giống hệt một tấm ảnh mà Khoa từng thấy ở nhà, thậm chí góc chụp và ánh sáng cũng tương tự. Anh bắt đầu tự hỏi: Tại sao Nam lại có bức ảnh này? Và tại sao nhóm máu của họ lại trùng khớp đến vậy?
Sau khi Nam qua cơn nguy kịch và được chuyển lên phòng hồi sức, Khoa quyết định hỏi bạn. Nam, dù còn yếu, ngạc nhiên khi thấy Khoa cầm bức ảnh. “Mày… tìm thấy cái này ở đâu?” Nam hỏi, giọng hơi hoảng. Khoa kể lại mọi chuyện, từ nhóm máu đến bức ảnh, và yêu cầu Nam nói sự thật. Nam thở dài, nhìn ra cửa sổ, rồi chậm rãi kể một câu chuyện khiến Khoa chết lặng.
Nam nói rằng người đàn ông trong ảnh là bố cậu, ông Hùng, một người làm nghề lái xe tải đường dài. Nam lớn lên với mẹ và chưa bao giờ gặp bố, chỉ biết về ông qua những câu chuyện và bức ảnh này. Mẹ Nam kể rằng ông Hùng rời đi khi bà mang thai, hứa sẽ quay lại nhưng rồi mất liên lạc hoàn toàn. Nam luôn mang bức ảnh theo, như một cách để nhớ về người cha mà cậu chưa từng gặp.
Khoa cảm thấy đầu óc quay cuồng. Nếu ông Hùng và ông Tùng là cùng một người, điều đó có nghĩa là anh và Nam… là anh em cùng cha? Anh trở về nhà, đối diện với mẹ. Bà Lan, khi nhìn thấy bức ảnh mà Khoa đưa ra, bật khóc. Sau một hồi im lặng, bà thú nhận sự thật.
Hơn hai mươi năm trước, bà Lan yêu ông Tùng, một người đàn ông làm nghề lái xe tải. Họ sống hạnh phúc, nhưng bà dần phát hiện ông thường xuyên vắng nhà, viện cớ công việc. Khi bà mang thai Khoa, ông Tùng đột nhiên biến mất. Sau này, bà nghe tin ông qua đời trong một vụ tai nạn xe. Nhưng sự thật, như bà phát hiện sau đó, là ông Tùng không chỉ có gia đình với bà. Ông đã sống hai cuộc đời, với hai người phụ nữ ở hai thành phố khác nhau. Người phụ nữ kia, mẹ của Nam, cũng mang thai vào khoảng thời gian ấy. Ông Tùng, hay ông Hùng, đã chọn cách bỏ lại cả hai để chạy trốn trách nhiệm.
Khoa không thể tin nổi. Anh và Nam, hai người bạn thân từ thời trung học, hóa ra là anh em cùng cha. Những lần họ đùa rằng “trông mày giống tao thật”, những sở thích giống nhau, giờ đây đều có lời giải. Nhưng sự thật này không mang lại niềm vui. Khoa cảm thấy đau đớn vì bố anh không phải người đàn ông đáng kính như anh từng nghĩ, và Nam, người bạn thân nhất của anh, giờ đây mang một mối quan hệ phức tạp hơn cả tình bạn.
Khoa quay lại bệnh viện, kể cho Nam nghe sự thật. Cả hai ngồi im lặng hồi lâu, không biết phải đối diện với nhau thế nào. “Tao không trách mày, cũng không trách mẹ tao hay mẹ mày,” Nam cuối cùng lên tiếng. “Nhưng tao cần thời gian để chấp nhận chuyện này.” Khoa gật đầu, cảm thấy một khoảng cách vô hình giữa họ.
Thời gian trôi qua, Khoa và Nam vẫn giữ liên lạc, nhưng tình bạn của họ không còn như trước. Họ thỉnh thoảng gặp nhau, nói chuyện như hai người anh em, nhưng cả hai đều mang trong lòng một vết sẹo từ sự thật về người cha chung. Với Khoa, tai nạn của Nam không chỉ cứu mạng bạn, mà còn mở ra một bí mật làm thay đổi cả cuộc đời anh. Anh học cách tha thứ cho quá khứ của bố, nhưng cũng nhận ra rằng sự thật, đôi khi, đau đớn hơn cả những gì anh có thể tưởng tượng.