Tôi và Mai yêu nhau từ những ngày còn ngồi trên ghế giảng đường đại học

0
11

Tôi và Mai yêu nhau từ những ngày còn ngồi trên ghế giảng đường đại học. Mai không phải kiểu con gái nổi bật giữa đám đông, nhưng cô ấy có nụ cười ấm áp và một trái tim chân thành khiến tôi không thể rời mắt. Sau ba năm hẹn hò, chúng tôi quyết định kết hôn. Đám cưới diễn ra trong niềm vui của hai bên gia đình, và tôi, với tất cả sự háo hức của một người chồng mới cưới, mong chờ đêm tân hôn sẽ là khởi đầu ngọt ngào cho cuộc sống hôn nhân.

Nhưng mọi thứ không như tôi tưởng.

Sau tiệc cưới, chúng tôi trở về căn hộ nhỏ mà tôi đã tỉ mỉ chuẩn bị. Mai nói cô ấy muốn tắm để thư giãn sau một ngày dài mệt mỏi. Tôi gật đầu, mỉm cười, và ngồi chờ ở phòng ngủ, lòng ngập tràn hạnh phúc. Nhưng 30 phút trôi qua, rồi một tiếng, và cuối cùng là hai tiếng đồng hồ, Mai vẫn không bước ra khỏi phòng tắm. Tiếng nước chảy liên tục, không một âm thanh nào khác. Tôi bắt đầu lo lắng. Gõ cửa, gọi tên cô, nhưng chỉ nhận được sự im lặng. Lòng tôi chuyển từ lo lắng sang bối rối, rồi dần dần là một cảm giác khó chịu không tên.

Cuối cùng, khi cánh cửa phòng tắm mở ra, tôi sững sờ. Mai đứng đó, không phải trong bộ đồ ngủ quyến rũ hay vẻ mặt rạng rỡ như tôi tưởng. Cô ấy mặc một chiếc áo phông cũ, tóc ướt sũng, và đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc. Nhưng điều khiến tôi thực sự choáng váng là những vết sẹo chằng chịt trên cánh tay và đùi cô, những vết sẹo mà tôi chưa từng thấy trong suốt thời gian yêu nhau. Chúng không giống vết thương thông thường, mà trông như những dấu vết của một quá khứ đau thương, được giấu kín dưới lớp áo dài tay mà Mai luôn mặc.

“Anh… muốn ly hôn không?” Mai lên tiếng, giọng run rẩy, như thể cô đã chuẩn bị tinh thần cho câu trả lời tồi tệ nhất.

Tôi sững sờ, không phải vì muốn ly hôn, mà vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. “Mai, em đang nói gì vậy? Những vết sẹo này… chuyện gì đã xảy ra với em?” Tôi tiến đến, nhưng cô lùi lại, ôm chặt lấy mình như muốn che giấu bản thân.

Mai kể, trong nước mắt, về quá khứ mà cô chưa từng chia sẻ. Khi còn nhỏ, cô sống với người cha dượng nghiện rượu. Những trận đòn roi, những lần bị bỏng bởi thuốc lá, đã để lại trên cơ thể cô những vết sẹo không thể xóa nhòa. Mai luôn tự ti, luôn sợ rằng nếu tôi biết sự thật, tôi sẽ khinh thường hoặc rời bỏ cô. Trong suốt thời gian yêu nhau, cô cẩn thận che giấu bằng quần áo và những lời nói dối khéo léo. Nhưng đêm tân hôn, cô biết mình không thể tiếp tục giấu mãi. Cô ở trong phòng tắm suốt hai tiếng, đấu tranh với nỗi sợ bị từ chối, và cuối cùng quyết định đối diện với sự thật.

“Anh xứng đáng biết sự thật trước khi chúng ta bắt đầu cuộc sống này,” Mai nói, giọng nghẹn ngào. “Nếu anh không chấp nhận được, em sẽ hiểu.”

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy một cơn giận dữ – không phải với Mai, mà với chính mình. Tôi giận vì đã không nhận ra nỗi đau mà cô ấy mang theo, giận vì đã để cô ấy phải một mình đối diện với nỗi sợ hãi ấy. Ý nghĩ ly hôn lướt qua đầu tôi, không phải vì những vết sẹo, mà vì tôi tự hỏi liệu mình có đủ xứng đáng để ở bên một người phụ nữ mạnh mẽ như vậy, người đã vượt qua bao đau khổ để yêu thương tôi.

Tôi bước đến, nhẹ nhàng ôm Mai vào lòng, mặc kệ cô cố đẩy tôi ra. “Mai, anh không quan tâm đến những vết sẹo. Anh yêu em, không phải vì em hoàn hảo, mà vì em là em. Anh chỉ tiếc vì không biết sớm hơn, để em không phải chịu đựng một mình.”

Mai bật khóc, lần này là những giọt nước mắt nhẹ nhõm. Đêm đó, chúng tôi không có một đêm tân hôn lãng mạn như trong phim. Thay vào đó, chúng tôi ngồi trên giường, ôm nhau, chia sẻ những câu chuyện mà cả hai từng ngại ngùng giữ kín. Tôi kể về những nỗi bất an của mình, về áp lực phải làm một người chồng hoàn hảo. Mai kể thêm về hành trình chữa lành của cô, về cách cô học cách yêu bản thân dù mang theo những vết sẹo.

Sáu năm sau, chúng tôi đã có một cậu con trai kháu khỉnh. Mai giờ đây tự tin hơn, không còn giấu mình trong những chiếc áo dài tay. Những vết sẹo vẫn còn đó, nhưng với tôi, chúng là minh chứng cho sức mạnh và lòng can đảm của người phụ nữ tôi yêu. Đêm tân hôn ấy, dù bắt đầu bằng một cú sốc, đã trở thành nền tảng cho một tình yêu bền vững, nơi chúng tôi học cách chấp nhận và trân trọng mọi khuyết điểm của nhau.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here