Gia đình nghèo được mời đến nhận khoản tiền thừa kế của người họ hàng xa nhưng vừa đến

0
31

Gia đình ông Tám sống trong căn nhà lá ọp ẹp ở một xóm nghèo cuối tỉnh. Mưa xuống dột tứ tung, nắng lên nóng như lửa hun. Ông bà sống cùng vợ chồng người con trai út và hai đứa cháu nhỏ, chật vật qua ngày bằng việc làm thuê làm mướn. Cả nhà chưa từng dám mơ có ngày bước chân ra khỏi cái huyện nhỏ này.

Một buổi trưa oi ả, có người đàn ông mặc vest, đi xe hơi đến tìm tận nhà. Ông tự giới thiệu là luật sư tên Phan, mang theo một tin khiến cả nhà chết lặng:

“Cụ tổ của ông – một người họ hàng rất xa – vừa qua đời ở Đà Lạt. Di chúc ghi rõ: ông Tám và gia đình là người thừa kế duy nhất của toàn bộ tài sản.”

Ai cũng ngỡ ngàng. Họ không hề biết đến cụ tổ đó, nhưng cái viễn cảnh rời khỏi cảnh nghèo, có tiền chữa bệnh, cho cháu ăn học… khiến tim họ rộn ràng.

Ba ngày sau, cả nhà khăn gói lên Đà Lạt, lần đầu tiên trong đời bước vào một biệt thự cổ kính rộng lớn nằm trên đỉnh đồi, chìm trong sương mù.

Tòa nhà lạnh lẽo, u ám. Luật sư Phan tiếp họ bằng sự niềm nở, nhưng ánh mắt thì lạnh tanh. Sau vài lời thăm hỏi, ông mở chiếc vali, lấy ra một phong thư niêm phong cẩn thận:

“Di chúc của cụ Tổ. Theo nguyện vọng, tôi phải đọc nguyên văn trước mặt tất cả các thành viên gia đình thừa kế.”

Không khí trong phòng khách trở nên đặc quánh.

Ông Phan bắt đầu đọc:

“Nếu các người đang nghe bức thư này, tức là tôi đã chết… lần thứ ba.”

Cả nhà nhìn nhau sửng sốt. Lần thứ ba?

“Lần đầu tôi chết vì bị phản bội. Lần thứ hai vì lòng thù hận. Lần thứ ba… là để các người có thể nhận được lời nguyền mà dòng họ này gánh chịu.”

Gió ngoài cửa rít lên từng đợt như tiếng ai rên rỉ.

“Tài sản tôi để lại không chỉ là nhà cửa, đất đai… mà là tội lỗi. Các người là dòng máu còn lại, nên phải kế thừa luôn cả lời nguyền. Bắt đầu từ nửa đêm nay, từng người trong các người sẽ thấy điều mình sợ nhất – và không ai được rời khỏi căn biệt thự cho đến khi lời nguyền hoàn thành.”

“Người đầu tiên sẽ là đứa bé gái.”

Nghe đến đây, bé Nhím – cháu nội ông Tám – khóc thét, mặt tái xanh như tàu lá. Không ai bảo ai, cả nhà bật dậy.

“Chúng tôi không lấy tài sản nữa! Không lấy gì hết!”

Luật sư Phan cười nhạt, xé toạc bức thư:

“Muộn rồi. Một khi đã đặt chân vào ngôi nhà này, không phải các người lựa chọn tài sản… mà tài sản đã chọn các người.”

Cả nhà vùng chạy khỏi biệt thự. Họ lao xuống đồi như chạy trốn lửa, không dám ngoái đầu. Bé Nhím vừa chạy vừa gào lên:

“Ngoài kia có người đứng dưới gốc cây… không có mặt!”


Ba tháng sau, biệt thự vẫn trơ trọi trong sương, không ai dám bén mảng. Còn gia đình ông Tám – sau khi trở về quê – mỗi đêm đều nghe tiếng gõ cửa lúc 3 giờ sáng. Và tiếng cười khúc khích của ai đó mà chưa từng sinh ra trong nhà họ.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here