Lần đầu ra mắt nhà người yêu, tôi bị bố chồng tương lai né/m nguyên cả bịch

0
12

Tôi chưa bao giờ nghĩ, thứ khiến mình suy sụp trong lần ra mắt nhà người yêu lại là… một mâm lòng lợn.

 

 

Tôi xuất thân từ một gia đình trí thức, lớn lên trong môi trường coi trọng lễ nghĩa và sự tinh tế. Từ bé, tôi sợ mùi nội tạng, tránh xa các hàng quán lòng lợn tiết canh như tránh dịch. Thế mà, ngày hôm đó, sau ba tiếng đồng hồ ngồi xe buýt, với bó hoa trên tay và nụ cười giả tạo trên môi, tôi đã bước chân vào căn nhà mà về sau suýt thành… nhà chồng.

Nhà anh đơn sơ, ấm cúng. Mẹ anh dịu dàng. Nhưng bố anh thì… xuất hiện như một cơn bão. Ông từ bếp đi ra, tay bưng một mâm lòng to đùng, bốc khói, thơm nức… theo cách mà riêng tôi thì là ám ảnh.

Ông đặt mâm xuống giữa chiếu, ánh mắt hình viên đạn quét qua tôi. Giọng ông trầm, chắc như đinh đóng cột:

– Ở nhà này, ai ăn được lòng thì mới vô được cái họ này!

 

 

Tôi cười cứng đơ. Tim đập loạn. Tôi liếc sang người yêu cầu cứu, nhưng anh chỉ cười trừ, lúng túng như đứa trẻ đang xem kịch. Tôi hiểu: tôi đang đứng giữa hai luồng văn hóa — một bên là sự tử tế nhẹ nhàng tôi được nuôi dạy, một bên là thực tế trần trụi của “văn hóa lòng lợn” mà nhà anh xem như tín ngưỡng.

 

 

Miếng đầu tiên tôi đưa vào miệng run run. Mùi hăng đặc trưng của lòng tràn lên sống mũi. Tôi suýt bật khóc. Nhưng ông vẫn nhìn tôi chằm chằm, như thể chỉ cần tôi bỏ xuống là… coi như xong!

 

 

– Không phải cứ xinh là lấy được con trai tôi đâu! – ông nói như đinh đóng cột – Phụ nữ mà chê lòng, là không biết sống thật!

 

 

Tôi nuốt trọn miếng dồi, nước mắt trực trào. Không biết vì cay mũi hay cay lòng. Cả bữa ăn là một cuộc kiểm tra, mà tôi là thí sinh không hề được báo trước.

 

 

Khi ăn xong, tôi vào nhà vệ sinh nôn đến bạc mặt. Mẹ anh gõ cửa nhẹ nhàng:
– Cháu không sao chứ? Bác xin lỗi, bác biết bố nó hơi cực đoan…

 

 

Tôi nhìn mình trong gương, mặt nhợt nhạt, son trôi hết. Và trong khoảnh khắc ấy, tôi biết: đây không phải là nơi tôi thuộc về.

 

 

Chia tay anh một tuần sau. Anh không nói nhiều, chỉ buông một câu:

– Em hợp với thế giới sạch sẽ của em hơn. Nhà anh… không thay đổi được.

 

 

Tôi cười, lòng nhẹ tênh. Có những cuộc chia ly không cần ồn ào, chỉ cần… một mâm lòng lợn là đủ.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here