Quán ăn nhỏ ven biển hôm ấy vắng vẻ, chỉ lác đác vài bóng người. Mưa lất phất rơi, hòa cùng tiếng sóng vỗ lạch bạch ngoài bờ. Cô bé phục vụ, chừng mười bảy tuổi, gương mặt gầy gò nhưng sáng sủa, cẩn thận bưng khay đồ ăn đến bàn góc. Ở đó, một người đàn ông trung niên ngồi lặng lẽ. Ông mặc vest chỉnh tề, cổ tay lấp lánh chiếc đồng hồ bạc đắt tiền — rõ ràng không thuộc về nơi bình dân này.
Cô bé đặt dĩa cá nướng xuống, mùi thơm bốc lên nghi ngút. Chưa kịp quay đi, bất chợt ông hét lớn:
— DỪNG LẠI! MẸ EM LÀ AI?!
Cô bé giật mình, khay trên tay suýt rơi. Đôi mắt to tròn mở lớn, hoảng hốt. Những vị khách hiếm hoi trong quán ngẩng lên, không khí bỗng nặng nề như chì.
— Dạ… mẹ cháu tên Lan. Mà… sao chú hỏi vậy ạ? — Giọng cô bé run run.
Người đàn ông đứng bật dậy, ghế nghiêng đi kêu “cạch”. Ông nhìn cô, giọng lạc đi:
— Lan… Lan nào? Em còn nhớ mặt mẹ không?
Cô bé lắc đầu, ánh mắt thoáng buồn:
— Cháu chỉ có một tấm ảnh cũ… Mẹ cháu mất cách đây 15 năm rồi.
Ông khựng lại, tay run rẩy móc ví, lôi ra một tấm hình đã ố vàng. Cô bé nhìn vào, miệng há hốc: đó là mẹ cô, thời còn trẻ, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ngày hè.
— Chú… quen mẹ cháu ạ? — Cô bé lắp bắp.
Người đàn ông nhìn cô, đôi mắt đỏ hoe:
— Không phải quen. Mẹ em… là vợ tôi.
Cả quán lặng đi. Tiếng mưa ngoài cửa sổ dường như to hơn, át đi mọi âm thanh. Cô bé lùi lại một bước, tay ôm ngực:
— Cháu… là con của chú ư?
Ông gật đầu, nước mắt lăn dài trên gò má khắc khổ. Nhưng ngay lúc đó, ánh mắt cô bé thay đổi. Cô siết chặt tay, nhìn ông chằm chằm, giọng không còn run rẩy:
— Nếu vậy… tại sao chú lại bỏ mẹ con cháu?
Người đàn ông nghẹn lời, lùi lại, lưng chạm vào tường. Ông lắp bắp:
— Không… chú không biết. Chú tưởng mẹ con cháu đã rời đi…
— Không. Chính chú rời đi. Chú chọn một người đàn bà khác, chọn tiền thay vì tình. — Giọng cô bé trầm xuống, sắc lạnh như lưỡi dao.
Rồi cô mỉm cười, một nụ cười không chút ấm áp:
— Nhưng không sao. Vì hôm nay, con đến đây… không phải để phục vụ chú. Mà để gặp chú.
Cô rút từ túi tạp dề một phong bì dày, đặt lên bàn. Tiếng giấy chạm gỗ vang lên khô khốc.
— Giấy xét nghiệm ADN. Chúng ta là cha con thật. Và giờ, con đến để lấy lại tất cả những gì mẹ đáng ra phải có.
Người đàn ông chết lặng, tay buông thõng. Đĩa cá nướng vẫn bốc khói, nhưng chẳng ai để ý. Đúng lúc đó, cánh cửa quán bật mở. Một người phụ nữ trung niên bước vào, dáng vẻ điềm tĩnh nhưng ánh mắt sắc như dao. Cô bé quay lại, khẽ gọi:
— Mẹ.
Người đàn ông nhìn người phụ nữ, mặt trắng bệch như gặp ma. Ông lẩm bẩm:
— Lan… Em… còn sống?
Người phụ nữ — Lan — bước tới, đứng cạnh cô bé. Bà nhìn ông, giọng bình thản nhưng đầy sức nặng:
— Tôi không chết. Tôi chỉ lặng lẽ nuôi con khôn lớn, để ngày hôm nay… chứng kiến ông đối mặt với sự thật.
Người đàn ông khuỵu xuống, tay ôm mặt. Mùi cá nướng hòa lẫn với tiếng mưa rơi đều đều ngoài cửa sổ. Bên bờ biển, sóng vẫn vỗ, như kể lại một câu chuyện chẳng ai ngờ tới.