Căn nhà trọ của bà chủ m;/ù cuối xóm không có ai thuê nổi quá 3 ngày, cho đến khi một cô gái

0
15

Cuối con hẻm 17, sát mé kênh, có một căn nhà trọ cấp 4 nằm tách biệt – mái ngói xô lệch, cửa gỗ mục, một bên bị bụi tre phủ kín.

 

 

Bà con trong xóm gọi đó là “nhà bà Sáu mù” – một bà lão mù cả hai mắt, sống một mình, mở duy nhất một phòng trọ cho thuê.
Cứ ai tới thuê, bà chỉ nói:

– “Ở được thì ở, không thì thôi. Chìa khoá treo ngoài cửa.”

Thoạt đầu, có vài sinh viên nghèo, công nhân vào thuê.
Nhưng lạ kỳ là chưa ai trụ lại quá ba ngày. Người thì bảo đêm nghe tiếng dép kéo lê. Người thì kể thấy bóng người ngồi thừ nơi góc nhà lúc nửa đêm.
Cứ thế, người ra vào lác đác. Có người chưa lấy lại tiền cọc, cũng bỏ đi trong đêm.

 

 

Xóm bàn tán râm ran:
– “Bà Sáu có vấn đề đó.”
– “Nhà có vong, chứ người bình thường sao ai vô cũng bỏ chạy?”

 

 

Thế rồi một ngày đầu tháng 7, có một cô gái trẻ tầm 25 tuổi dọn vào, không hành lý gì nhiều. Cô lặng lẽ, ít nói, chỉ cười nhẹ khi bà con hỏi han.

 

 

Đêm đầu tiên, đèn trong phòng vẫn sáng tới khuya. Đêm thứ hai, im ắng.
Đêm thứ ba – tắt đèn, tắt điện thoại.

 

 

Sáng hôm sau, tiểu thương phát hiện phòng trọ im lìm bất thường, không thấy cô gái ra ngoài. Gọi không ai trả lời, cửa thì khóa trong.
Gọi bà Sáu, bà chỉ ngồi yên:
– “Tui đâu biết gì… đêm qua không nghe động tĩnh gì cả…”

 

 

Cuối cùng, chính quyền đến. Phá khóa xông vào.

Và rồi… tất cả sững sờ.

Không có dấu hiệu xô xát. Không có người. Không có máu me.
Căn phòng trống rỗng, sạch bong như chưa từng có ai ở.

 

 

Chỉ có duy nhất một thứ:
Tấm hình cũ nằm ngay giữa chiếu trải – là ảnh bà Sáu thời trẻ, đang ôm một bé gái 3 tuổi mặc váy trắng.

 

 

Cạnh đó, là một mảnh giấy viết tay:

“Con về rồi má ơi. Nhưng con không thể ở lại được.
Con chỉ muốn biết má còn chờ không.
Con tha lỗi cho má… Và cũng mong má tha cho con.”

Hóa ra, người phụ nữ trẻ đó chính là con gái ruột của bà Sáu.
Năm xưa, bà từng sinh con khi còn trẻ, rồi vì biến cố gia đình mà để lạc mất con trong thời gian dài. Bà đổ bệnh, mù mắt, sống âm thầm suốt mấy chục năm với duy nhất một niềm tin:

“Biết đâu, con sẽ tìm về…”

Căn phòng trọ không phải bị ma ám.
Nó chỉ là một cánh cửa lặng lẽ, mà bà Sáu chừa sẵn cho con mình – suốt 30 năm trời.

 

 

Không ai biết cô gái ấy giờ ở đâu.
Nhưng từ hôm đó, bà Sáu ngày nào cũng ngồi thềm, quay mặt ra sân, không quên bật ngọn đèn vàng nơi cửa phòng – vẫn để mở.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here