Bên dòng sông lặng lẽ của một ngôi làng nhỏ, cái tên Liên luôn được nhắc đến với những lời thì thầm đầy bí ẩn. Liên, người phụ nữ góa chồng, mang trong mình nỗi đau không lời kể từ khi Minh, người chồng cô yêu thương, ra đi bảy năm trước trong một vụ tai nạn thảm khốc. Căn nhà gỗ đơn sơ, nơi từng rộn rã tiếng cười của hai người, giờ đây chỉ còn Liên và nỗi cô đơn day dứt. Vẫn xinh đẹp nhưng ánh mắt Liên luôn đượm buồn, cô khép mình, ít nói, chỉ lặng lẽ sống giữa những ánh nhìn tò mò của dân làng. Điều khiến mọi người không thể ngừng xì xào là cứ vài tháng một lần, Liên rời làng ba ngày, rồi trở về như chưa từng rời đi. Và ba tháng sau mỗi chuyến đi, bụng cô to lên trông thấy, như mang thai, rồi lại nhỏ đi, không một dấu vết.
Lần đầu, dân làng ngỡ ngàng. Bụng Liên lớn dần, khiến họ dò xét. “Góa chồng mà mang thai? Với ai?” Họ hỏi nhau, nhưng Liên chỉ mỉm cười nhạt, bảo rằng cô ăn nhiều nên bụng phình. Rồi một ngày, bụng cô trở lại bình thường. Không trẻ con, không tiếng khóc, như thể tất cả chỉ là giấc mơ. Dân làng im lặng, nhưng sự nghi ngờ âm ỉ lớn dần.
Lần thứ hai, rồi lần thứ ba, kịch bản lặp lại. Liên rời làng, ba ngày sau trở về, ba tháng sau bụng to, rồi lại nhỏ. Lời đồn lan như gió, từ những câu hỏi ngây thơ đến những lời buộc tội độc địa. Người thì thêu dệt rằng Liên dính đến ma thuật, kẻ độc miệng hơn bảo cô đã bán linh hồn cho quỷ dữ. Liên không thanh minh, không giải thích. Cô vẫn chăm vườn, lau dọn căn nhà gỗ, và sống như một cái bóng, bất chấp những lời đàm tiếu sắc nhọn như dao.
Đến lần thứ tư, cơn tò mò bùng nổ thành cơn bão. Một đêm mưa giông dữ dội, sấm chớp rạch trời, Liên khoác áo tơi, lặng lẽ rời nhà. Lão Tư, người hàng xóm lắm lời, không thể kìm lòng. Lão bám theo, lội qua bùn lầy, xuyên rừng sâu, quyết tìm ra sự thật. Liên không đi xa như lão tưởng. Cô dừng tại một bến xe đò, lên chuyến xe đêm đến thành phố. Lão Tư, dù mệt mỏi, vẫn kiên trì theo sau. Khi Liên bước vào một bệnh viện lớn, ánh đèn sáng rực, lão sững sờ. “Bệnh viện? Chuyện gì đang xảy ra?”
Lão Tư lân la hỏi một y tá quen biết, và sự thật khiến lão chết lặng. Liên không dính đến ma quỷ, cũng chẳng mang bí mật mờ ám. Cô đến bệnh viện để thực hiện thụ tinh trong ống nghiệm (IVF). Bảy năm trước, khi Minh phát hiện mình mang bệnh hiểm nghèo, anh đã bí mật trữ đông TT, hy vọng một ngày nào đó Liên có thể thực hiện ước mơ chung của họ: một đứa con mang dòng máu của cả hai. Liên, với tình yêu bất diệt dành cho Minh, đã âm thầm thực hiện lời hứa ấy. Ba lần trước, cô mang thai, nhưng cơ thể yếu ớt của cô không giữ được đứa trẻ. Mỗi lần sảy thai là một nhát dao cắt vào trái tim cô, nhưng Liên không bỏ cuộc. Cô lặng lẽ chịu đựng nỗi đau thể xác và cả những lời đàm tiếu của dân làng, chỉ để giữ trọn tình yêu với Minh.
Lão Tư trở về, giọng run run kể lại sự thật. Dân làng lặng đi, nước mắt lăn dài trên những khuôn mặt từng nghi ngờ cô. Họ xấu hổ vì đã phán xét, vì đã biến nỗi đau của Liên thành trò đàm tiếu. Nhưng câu chuyện chưa dừng lại ở đó. Một buổi sáng mùa xuân, khi nắng vàng trải lối, Liên xuất hiện giữa làng, tay bế một bé gái bụ bẫm, đôi mắt sáng lấp lánh như ánh sao. Dân làng vây quanh, sửng sốt. “Đứa bé là ai?”
Liên mỉm cười, giọng nghẹn ngào nhưng tràn đầy hạnh phúc: “Đây là Minh Anh, con gái của tôi và Minh.” Đám đông sững sờ khi cô tiết lộ: lần này, phép màu đã đến. Sau bao lần thất bại, ca IVF cuối cùng đã thành công. Minh Anh, đứa con mang dòng máu của Minh, là minh chứng cho tình yêu bất tử của Liên và chồng. Cô đã chiến thắng định mệnh, vượt qua nỗi đau và định kiến để ôm trọn giấc mơ mà họ từng cùng vẽ nên.
Tiếng khóc trong trẻo của Minh Anh vang lên, như xua tan mây mù bao năm trong lòng Liên. Dân làng, từng nghi ngờ cô, giờ đây ôm lấy cô, xin lỗi bằng những cái ôm nghẹn ngào. Căn nhà gỗ không còn lạnh lẽo, mà rộn ràng tiếng cười trẻ thơ. Dòng sông vẫn lặng lẽ chảy, nhưng giờ đây, nó như hát lên bài ca về một người phụ nữ đã dùng tình yêu để viết nên kỳ tích. Liên, với Minh Anh trong vòng tay, cuối cùng đã được đền đáp, không chỉ bằng một đứa con, mà bằng cả một bầu trời hạnh phúc mà cô xứng đáng nhận được.