Tại một làng quê yên bình ở miền Trung, gia đình ông Hiền tổ chức tang lễ cho ông sau một cơn đột quỵ bất ngờ. Ông Hiền là một người nông dân hiền lành, yêu thương con cháu, để lại vợ – bà Thảo – và hai người con trai: anh Dũng và anh Tài. Con dâu cả – chị Hoa, vợ anh Dũng – luôn được gia đình và làng xóm yêu mến vì sự hiếu thảo và chăm chỉ. Nhưng trong ngày tang lễ, chị Hoa gây sốc khi xuất hiện với chiếc váy vàng rực rỡ, đi lại giữa đám đông, khiến mọi người xì xào bàn tán.
Hầu hết người dân đều cho rằng chị Hoa vô lễ, bất kính với người đã khuất. Bà Thảo, dù đau lòng vì mất chồng, cũng không thể kìm được nước mắt khi nhìn con dâu. “Hoa, con làm gì vậy? Đây là tang lễ bố chồng con, sao con mặc váy vàng thế này?” bà hỏi, giọng run run. Chị Hoa mỉm cười, không giải thích, chỉ nói: “Mẹ ơi, con có lý do. Đợi chút nữa mẹ sẽ hiểu.” Anh Dũng, chồng chị, cũng ngượng ngùng, không dám lên tiếng can ngăn, chỉ lặng lẽ đứng cạnh vợ.
Đám tang diễn ra trong không khí nặng nề, ánh mắt tò mò và phán xét đổ dồn về chị Hoa. Cô vẫn bình thản, tiếp tục đi lại, giúp đỡ khách khứa, thậm chí còn cười nói với một vài người. Đến buổi chiều, khi linh cữu ông Hiền được đưa ra đốt, chị Hoa bất ngờ bước lên phía trước, cầm micro, và nói với giọng nghẹn ngào: “Thưa mọi người, cháu xin phép được kể một câu chuyện. Chiếc váy vàng này không phải để xúc phạm bố chồng, mà là để thực hiện lời hứa cuối cùng của ông.”
Mọi người im lặng, lắng nghe. Chị Hoa kể rằng cách đây một tháng, khi ông Hiền còn sống, ông gọi chị vào phòng riêng, trao cho chị chiếc váy vàng này. “Bố nói, bố đã mua chiếc váy này từ lâu, định tặng cho con dâu để mừng sinh nhật lần thứ 30 của con. Nhưng bố biết mình không sống lâu, nên nhờ con mặc nó trong ngày tang lễ của bố. Bố muốn mọi người nhớ đến bố bằng màu sắc tươi sáng, thay vì chỉ buồn bã,” chị Hoa nói, nước mắt rơi. Ông Hiền, vốn là người lạc quan, luôn muốn gia đình và làng xóm sống vui vẻ, không bị ám ảnh bởi cái chết.
Chị Hoa tiếp tục: “Bố dặn con, sau khi kể chuyện này, hãy đốt chiếc váy cùng linh cữu, để nó đi cùng bố. Bố nói, bố không muốn con dâu khóc, mà muốn con cười, vì bố tin cuộc sống vẫn đẹp.” Nói xong, chị Hoa quỳ xuống trước bàn thờ ông Hiền, đốt chiếc váy vàng trước sự chứng kiến của mọi người. Ngọn lửa bùng lên, hòa cùng khói hương, mang theo lời hứa cuối cùng của ông.
Khi sự thật được tiết lộ, cả làng bàng hoàng. Những người từng phán xét chị Hoa giờ bật khóc, cảm phục tình cảm sâu sắc của ông Hiền và sự hiếu thảo của chị Hoa. Bà Thảo ôm chầm lấy con dâu, khóc nức nở: “Con ơi, mẹ hiểu lầm con. Bố con đúng là người tuyệt vời.” Anh Dũng, dù ban đầu cũng xấu hổ, giờ nắm tay vợ, cảm ơn cô vì đã giữ lời hứa với bố.
Sau tang lễ, câu chuyện về chiếc váy vàng lan truyền, trở thành một kỷ niệm đẹp trong làng. Dân làng không còn chỉ nhớ ông Hiền bằng nỗi buồn, mà còn bằng nụ cười ông để lại qua chiếc váy của chị Hoa. Gia đình đoàn kết hơn, và chị Hoa được tôn trọng vì đã biến một nghi lễ buồn thành một thông điệp yêu thương. Với bà Thảo và các con, chiếc váy vàng không chỉ là kỷ vật, mà còn là minh chứng cho tình thân vượt qua mọi hiểu lầm và định kiến.