Sài Gòn, một tối mưa lất phất. Góc phố nhỏ bên quán cơm tấm đông đúc, mùi sườn nướng thơm lừng quyện với khói bụi đường. Linh, một cô gái 25 tuổi, vừa tan làm, ngồi ăn vội đĩa cơm tấm trước khi về căn trọ chật chội. Cô lướt điện thoại, tai nghe nhạc, cố gắng quên đi một ngày dài mệt mỏi.
Bỗng, một bóng dáng gầy gò bước tới. Một bà cụ ăn mày, tóc bạc phơ, lưng còng, áo rách tả tơi, tay cầm chiếc túi nilon cũ kỹ. Bà cụ đứng bên cạnh bàn Linh, giọng run run:
“Cô ơi, cho tôi chỗ cơm thừa này nhé?”
Linh ngẩng lên, hơi ngượng. Đĩa cơm của cô còn hơn nửa, nhưng cô không có thói quen cho người lạ đồ ăn thừa. Cô lắc đầu nhẹ, nói nhỏ:
“Dạ, cháu chưa ăn xong ạ. Bà thông cảm…”
Bà cụ không nói gì, chỉ cười hiền, đôi mắt mờ đục ánh lên chút gì đó khó tả. Bà lặng lẽ bước đi, hòa vào dòng người tấp nập. Linh nhìn theo, lòng thoáng áy náy, nhưng rồi lại cúi xuống ăn tiếp.
Đêm đó, Linh về phòng trọ, giấc ngủ chập chờn. Cô mơ thấy bà cụ, nhưng trong giấc mơ, bà không già nua mà trẻ trung, mặc áo dài trắng, đứng dưới ánh đèn đường, cầm một chiếc hộp gỗ nhỏ. Bà cụ mỉm cười, nói: “Cô ơi, mở nó ra, nhưng đừng sợ.” Linh giật mình tỉnh dậy, tim đập thình thịch.
Sáng hôm sau, Linh quay lại quán cơm tấm quen thuộc. Vừa ngồi xuống, cô thấy bà cụ hôm qua đứng ở góc đường, vẫn với chiếc túi nilon. Linh quyết định mua một suất cơm mới, định mang qua cho bà. Nhưng khi cô vừa đứng dậy, một người đàn ông trung niên, ăn mặc lịch sự, bước tới chỗ bà cụ. Ông ta cúi đầu, nói gì đó, rồi đưa bà cụ lên một chiếc xe hơi đen bóng. Linh ngỡ ngàng, đứng sững nhìn chiếc xe khuất dần.
Tò mò, Linh hỏi chị bán cơm: “Bà cụ đó là ai vậy chị? Sao lại lên xe xịn thế?”
Chị bán cơm cười bí ẩn: “Cô không biết hả? Bà ấy không phải ăn mày đâu. Người ta đồn bà là mẹ của một đại gia bất động sản, nhưng thích giả nghèo để đi tìm người tử tế. Ai tốt với bà, bà sẽ tặng một món quà đặc biệt.”
Linh nghe mà rùng mình. Cô nhớ lại ánh mắt của bà cụ, nụ cười khó hiểu. Tối đó, Linh trở về phòng, mở cửa thì thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ đặt trước cửa. Bên trong là một tờ giấy ghi: “Cô ơi, cảm ơn vì đã định cho tôi cơm. Đây là món quà nhỏ. Đừng sợ.” Kèm theo là một chiếc chìa khóa nhỏ xíu, cũ kỹ, khắc chữ “Nhà số 7, hẻm 13.”
Linh tò mò, quyết định tìm đến địa chỉ ghi trên giấy. Hẻm 13 tối tăm, dẫn đến một căn nhà cũ kỹ, cửa gỗ mục nát. Cô run run tra chìa khóa vào ổ. Cánh cửa mở ra, ánh sáng vàng ấm áp tràn ra. Bên trong không phải căn nhà hoang, mà là một căn phòng đầy sách, tranh, và… một bức thư. Bức thư viết:
“Cô là người thứ 99 tử tế với tôi. Tôi không phải mẹ đại gia, cũng chẳng giàu có. Tôi chỉ là một người đã mất tất cả, nhưng tin rằng lòng tốt vẫn còn. Căn nhà này là món quà cuối cùng tôi để lại. Hãy giữ nó, hoặc trao nó cho người xứng đáng.”
Linh đứng lặng, nước mắt rơi. Cô quay lại quán cơm hôm sau, nhưng bà cụ không còn xuất hiện nữa. Người ta đồn rằng bà đã qua đời ngay đêm hôm đó, dưới ánh đèn đường, với nụ cười thanh thản.
Từ đó, Linh giữ căn nhà số 7 như một kỷ vật. Cô biến nó thành một thư viện nhỏ, nơi ai cũng có thể đến đọc sách, uống trà, và kể những câu chuyện về lòng tốt. Và mỗi khi mưa rơi, Linh lại nhớ ánh mắt bà cụ, như thể bà vẫn đứng đâu đó, mỉm cười.