Chú rể khiến cả họ nhà gái lắc đầu rối rít vì dám gạch tên bố ru//ột ra khỏi thiệp cưới

0
7

Trọng, 28 tuổi, là một chàng trai hiền lành, sống ở một làng quê thuộc Hà Tĩnh. Anh sắp kết hôn với Mai, người yêu thanh mai trúc mã của anh, sau 5 năm yêu nhau. Cả họ nhà Trọng đều háo hức chuẩn bị cho đám cưới, đặc biệt là ông Minh – cha ruột của Trọng – người luôn tự hào về con trai duy nhất. Ông đã dồn hết tâm sức lo cho Trọng từ nhỏ, từ việc đi làm thuê để lo học hành, đến việc giúp anh mua đất xây nhà.

 

 

Thiệp cưới được gửi đi, và mọi người trong dòng họ đều mong chờ ngày vui. Nhưng khi nhận thiệp, cả họ ngạc nhiên đến sửng sốt. Tên ông Minh, cha ruột của Trọng, không xuất hiện trong danh sách gia đình chú rể. Thay vào đó, chỉ có tên mẹ Trọng – bà Lan – và họ hàng bên ngoại. Bà con xôn xao, bàn tán: “Sao lại thế này? Chẳng lẽ Trọng quên cha?” Ông Minh, khi nhận thiệp, mặt tái đi, nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt nó xuống bàn.

Ngày cưới đến, không khí trong nhà họ Trọng nặng nề. Ông Minh cố tỏ ra vui vẻ, chào hỏi khách khứa, nhưng ánh mắt ông đầy đau đớn. Khi lễ gia tiên bắt đầu, Trọng đứng trước bàn thờ gia tiên, tay cầm micro. Anh nhìn quanh, hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Trước khi lễ cưới bắt đầu, tôi muốn nói một điều. Tôi biết mọi người ngạc nhiên vì tôi bỏ tên cha ra khỏi thiệp cưới. Tôi xin lỗi nếu điều này làm đau lòng ai, nhưng tôi phải nói sự thật.”

 

 

Cả hội trường im phăng phắc, hàng trăm ánh mắt đổ dồn về Trọng. Anh tiếp tục, giọng run run: “Tôi không phải con ruột của cha. Mẹ tôi đã thú nhận với tôi cách đây một năm. Khi mẹ mang thai tôi, cha ngoại tình với một người phụ nữ khác, khiến mẹ đau khổ đến mức muốn bỏ đi. Nhưng bà không làm thế, và tôi được sinh ra. Sau này, cha hối hận, quay về với mẹ, và cả hai nuôi tôi như con ruột. Nhưng sự thật là cha không phải máu mủ của tôi.”

 

 

Cả dòng họ chết lặng. Ông Minh ngồi sụp xuống ghế, nước mắt lăn dài trên gò má nhăn nheo. Bà Lan, đứng cạnh, khóc nức nở, ôm lấy Trọng: “Con ơi, mẹ xin lỗi. Mẹ không muốn con biết, nhưng mẹ không giữ nổi bí mật nữa.” Trọng quay sang ông Minh, giọng nghẹn ngào: “Tôi không trách cha. Cha đã nuôi tôi lớn, cho tôi ngày hôm nay. Nhưng tôi không thể gọi cha là cha ruột trên thiệp cưới, vì tôi muốn sống thật với lòng mình. Dù sao, trong tim tôi, cha vẫn là người cha vĩ đại nhất.”

 

 

Ông Minh, dù bị sốc, không nói gì, chỉ đứng dậy, bước đến ôm Trọng. “Con à, cha xin lỗi. Cha biết mình sai. Nhưng cha chưa bao giờ coi con là người ngoài. Con là con của cha, máu mủ hay không,” ông nói, giọng lạc đi. Cả họ rơi nước mắt, không phải vì giận dữ, mà vì cảm động trước tình cảm sâu sắc giữa hai cha con.

 

 

Sau buổi lễ, ông Minh và Trọng ngồi lại, nói chuyện suốt đêm. Ông kể về những năm tháng hối lỗi, cố gắng bù đắp cho bà Lan và Trọng. Trọng, dù biết sự thật, vẫn gọi ông là cha, và cả hai hàn gắn vết nứt trong lòng. Mai, cô dâu, nắm tay Trọng, ủng hộ anh: “Anh làm đúng. Quan trọng là tình cảm thật sự.”

 

 

Câu chuyện lan khắp làng, trở thành bài học về tình thân vượt qua huyết thống. Đám cưới của Trọng và Mai không chỉ là ngày vui, mà còn là ngày cả họ hiểu rằng gia đình không chỉ dựa vào dòng máu, mà còn là tình yêu và sự tha thứ. Với Trọng, việc bỏ tên cha ra khỏi thiệp cưới không phải để trách móc, mà là cách anh tìm lại sự thật, để từ đó xây dựng một tình thân bền vững hơn.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here