Tôi cố gắng hiểu rằng Lan có thể mệt mỏi vì chăm con, hoặc áp lực từ

0
8

Tôi là Trung, 32 tuổi, sống cùng vợ – Lan – và cậu con trai 3 tuổi tên Bin ở một khu phố nhỏ tại Đà Nẵng. Chúng tôi cưới nhau đã 5 năm, từng là một cặp đôi hạnh phúc với những mơ mộng về tương lai. Nhưng từ khi sinh Bin, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Lan, vốn là một người phụ nữ năng động, trở nên khép kín, ít nói, và luôn giữ khoảng cách với tôi. Dù đã sinh con được ba năm, cô ấy vẫn không muốn gần gũi tôi, luôn tìm lý do để tránh những khoảnh khắc thân mật.

Tôi cố gắng hiểu rằng Lan có thể mệt mỏi vì chăm con, hoặc áp lực từ việc làm mẹ lần đầu. Nhưng tôi cũng là một người đàn ông, tôi khao khát được yêu thương, được gần gũi vợ mình. Tôi đã cố gắng nhiều lần, từ việc giúp đỡ cô việc nhà, đưa cô đi chơi để thay đổi không khí, đến việc trò chuyện để hiểu tâm tư của cô. Nhưng Lan chỉ im lặng, hoặc trả lời qua loa: “Em mệt, anh thông cảm cho em.”

 

 

Dần dần, sự kiên nhẫn của tôi cạn kiệt. Tôi bắt đầu cảm thấy bực bội, tự hỏi liệu Lan có còn yêu tôi nữa không. Một tối nọ, khi Bin đã ngủ say, tôi lại cố gắng gần gũi Lan. Tôi nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, thì thầm: “Lan, chúng ta là vợ chồng, em đừng xa cách anh mãi thế này.” Nhưng Lan đẩy tôi ra, giọng lạnh lùng: “Em không muốn, anh để em yên.” Lời nói ấy như giọt nước làm tràn ly. Tôi không kiềm chế được, cảm giác bị từ chối khiến tôi tức giận. Tôi kéo Lan lên giường, cố gắng hôn cô, nhưng cô vùng vẫy, không đáp lại.

 

 

Khi tôi vừa đưa tay chạm vào vai cô, Lan bỗng bất động. Tôi hoảng hốt, gọi tên cô: “Lan, em sao vậy?” Nhưng cô không trả lời, hơi thở của cô ngừng lại. Tôi lay mạnh, hét lên, nhưng Lan vẫn không tỉnh. Tôi vội bế cô chạy đến bệnh viện gần nhất, lòng hoảng loạn, chỉ biết cầu mong cô không sao. Trên đường đi, tôi khóc, tự trách mình: “Mình đã làm gì thế này?”

 

 

Tại bệnh viện, bác sĩ thông báo Lan bị đột quỵ do áp lực tâm lý kéo dài. Cô đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu, cơ hội tỉnh lại rất thấp. Tôi sụp xuống, không tin nổi hành động của mình lại dẫn đến hậu quả này. Bác sĩ hỏi tôi về tình trạng của Lan trước đó, và tôi thú nhận rằng cô ấy luôn mệt mỏi, khép kín, và tôi không hiểu lý do. Bác sĩ thở dài, nói: “Có lẽ cô ấy đã bị trầm cảm sau sinh nặng, nhưng không được điều trị. Anh có biết cô ấy từng viết nhật ký không?”

 

 

Tôi ngỡ ngàng. Tôi chưa bao giờ thấy Lan viết nhật ký. Sau khi trở về nhà, tôi lục tìm trong tủ của cô và phát hiện một cuốn sổ nhỏ. Những trang viết của Lan khiến tôi bật khóc nức nở. Cô viết rằng sau khi sinh Bin, cô bị trầm cảm, luôn cảm thấy tội lỗi vì không làm tốt vai trò của một người mẹ. Cô sợ gần gũi tôi vì lo rằng mình không còn đủ sức khỏe và tâm trạng để làm vợ. “Em yêu anh, Trung. Nhưng em không biết làm sao để vượt qua cảm giác này. Em sợ anh sẽ chán em, em sợ mình không xứng đáng,” Lan viết.

 

 

Tôi ôm cuốn nhật ký, khóc như một đứa trẻ. Hóa ra, Lan không phải không yêu tôi, mà cô đang âm thầm chịu đựng nỗi đau mà tôi không hề hay biết. Nếu tôi kiên nhẫn hơn, nếu tôi lắng nghe cô thay vì ép buộc, có lẽ mọi chuyện đã khác. Tôi quay lại bệnh viện, nắm tay Lan, thì thầm: “Anh xin lỗi, Lan. Anh sai rồi. Hãy tỉnh lại, để anh bù đắp cho em.”

 

 

Một tháng sau, phép màu xảy ra. Lan tỉnh lại, dù sức khỏe còn yếu. Tôi quỳ bên giường bệnh, xin lỗi cô, và hứa sẽ thay đổi. Tôi nghỉ việc một thời gian, đưa Lan đi trị liệu tâm lý, và cùng cô vượt qua những ngày khó khăn. Dần dần, Lan lấy lại nụ cười, và chúng tôi tìm lại tình yêu từng có. Bin, với sự ngây thơ của mình, trở thành cầu nối để gia đình tôi hàn gắn.

 

 

Câu chuyện của tôi là bài học đau đớn về sự thấu hiểu trong hôn nhân. Tôi nhận ra rằng tình yêu không chỉ là cảm xúc, mà còn là sự kiên nhẫn, lắng nghe, và đồng hành. Với Lan, tôi biết mình đã mắc sai lầm lớn, nhưng tôi may mắn vì cô đã cho tôi cơ hội sửa chữa. Từ đó, tôi trân trọng từng khoảnh khắc bên gia đình, và không bao giờ để sự nóng vội phá hủy hạnh phúc mà chúng tôi vất vả xây dựng.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here