Tôi là Lan, 28 tuổi, sống tại Nha Trang và làm nhân viên ngân hàng. Chị gái tôi – chị Hạnh – đã kết hôn với anh rể tên Tuấn được 5 năm. Anh Tuấn là một người đàn ông hiền lành, làm nghề kinh doanh vận tải, thường xuyên lái xe đi giao hàng. Chị Hạnh và anh Tuấn có một cô con gái 4 tuổi tên Bé Mi, và gia đình họ luôn được xem là hình mẫu hạnh phúc trong mắt tôi. Nhưng một ngày, một bức ảnh vô tình đã khiến tôi phát hiện sự thật động trời
Hôm đó, tôi lướt Instagram trong giờ nghỉ trưa, và một bức ảnh “sống ảo” của một cô gái trẻ khiến tôi chú ý. Cô gái ấy, tên là Ngọc Anh, khoảng 20 tuổi, là một sinh viên đại học. Trong ảnh, cô ngồi trong một chiếc xe hơi, tạo dáng với nụ cười rạng rỡ. Nhưng điều khiến tôi sững người là chiếc bọc vô-lăng màu hồng phấn có họa tiết hoa – giống hệt cái trên xe anh rể tôi. Tôi nhớ rõ chiếc bọc đó vì chính tôi đã tặng chị Hạnh nhân dịp sinh nhật, và chị rất thích nên để anh Tuấn lắp lên xe.
Ban đầu, tôi nghĩ chỉ là trùng hợp. Nhưng tò mò, tôi quyết định lần theo trang Instagram của Ngọc Anh. Tôi phát hiện cô đăng rất nhiều ảnh chụp trong xe, với những dòng trạng thái mùi mẫn như: “Hôm nay được anh chở đi ăn, yêu quá!” hay “Cảm ơn anh đã tặng em chuyến đi tuyệt vời.” Dù không chụp mặt người đàn ông, nhưng qua những chi tiết như đồng hồ đeo tay, kiểu áo, và dáng người mờ ảo trong ảnh, tôi bắt đầu nghi ngờ. Tất cả đều giống anh Tuấn.
Tôi quyết định điều tra sâu hơn. Tôi nhắn tin cho Ngọc Anh, giả vờ là một người bạn cũ, hỏi thăm về cuộc sống của cô. Ngọc Anh khá cởi mở, kể rằng cô đang hẹn hò với một người đàn ông hơn cô 10 tuổi, làm nghề kinh doanh vận tải, và rất chiều chuộng cô. “Anh ấy thường xuyên chở em đi chơi, nhưng bận lắm, không hay chụp ảnh chung,” cô viết. Càng nghe, tôi càng chắc chắn người đàn ông đó là anh Tuấn.
Để xác minh, tôi lấy cớ mượn xe anh Tuấn để đi công việc, và kiểm tra kỹ chiếc xe. Tôi tìm thấy một chiếc vòng tay nhỏ màu hồng – giống hệt cái Ngọc Anh đeo trong ảnh – kẹt dưới ghế phụ. Tim tôi đập thình thịch. Tôi chụp ảnh chiếc vòng, gửi cho Ngọc Anh, và hỏi: “Cái này của bạn phải không?” Ngọc Anh trả lời ngay: “Ủa, sao bạn có? Cái vòng này mình làm rơi trên xe anh ấy mà!” Tôi không trả lời thêm, vì tôi đã có đủ bằng chứng.
Tối hôm đó, tôi gọi chị Hạnh đến nhà, kể lại toàn bộ sự việc, và đưa chị xem những bức ảnh trên Instagram của Ngọc Anh. Chị Hạnh chết lặng, nước mắt lăn dài. “Chị không ngờ… Anh ấy luôn nói bận làm ăn, nhưng hóa ra lại đi với người khác,” chị nghẹn ngào. Tôi an ủi chị, và cùng chị lên kế hoạch đối mặt anh Tuấn.
Ngày hôm sau, chị Hạnh gọi anh Tuấn về nhà, đặt bức ảnh có chiếc bọc vô-lăng hồng trước mặt anh. “Anh giải thích đi. Đây là xe anh, đúng không? Cô gái này là ai?” chị hỏi, giọng run run. Anh Tuấn tái mặt, lắp bắp: “Anh… anh xin lỗi. Anh chỉ vui chơi thôi, không nghiêm túc.” Anh thú nhận đã quen Ngọc Anh được 6 tháng, qua một lần giao hàng ở trường đại học. Anh nói chỉ xem đó là “giải trí”, nhưng không ngờ mọi chuyện bị phát hiện.
Chị Hạnh, dù đau lòng, quyết định không tha thứ. Chị yêu cầu ly hôn, và giành quyền nuôi Bé Mi. Anh Tuấn, dù cầu xin, không thể cứu vãn. Ngọc Anh, sau khi biết sự thật, cũng cắt đứt liên lạc với anh Tuấn, vì cô không muốn làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác. Chị Hạnh, với sự giúp đỡ của tôi, dần lấy lại cân bằng, tập trung nuôi dạy Bé Mi và sống cuộc đời của riêng mình.
Chiếc bọc vô-lăng hồng, thứ từng là món quà tôi tặng chị, cuối cùng trở thành chìa khóa mở ra sự thật. Với tôi, câu chuyện này là bài học về sự tỉnh táo trong tình yêu, và với chị Hạnh, đó là cơ hội để chị tìm lại giá trị của chính mình. Dù đau đớn, chị nói với tôi: “Cảm ơn em, Lan. Nếu không có em, chị sẽ mãi sống trong ảo tưởng.”