Mẹ đẻ 50 tuổi lên chăm cháu được 1 năm bỗng nhiên n/ôn kh/an

0
12

Mẹ đẻ 50 tuổi lên chăm cháu được 1 năm bỗng nhiên nôn khan khó ở. Bà rưng rưng cầm que thử thai 2 vạch thừa nhận đã trót đi lại. Gặng hỏi một hồi mẹ mới nói ra danh tính tác giả của cái thai trong bụng, tôi nghe xong ngã khụy, trời ơi không thể như thế được…

 

 

Mẹ tôi, năm nay vừa tròn 50, đã lên thành phố sống cùng vợ chồng tôi được hơn một năm để chăm cháu. Mẹ là người phụ nữ tần tảo, một mình nuôi tôi khôn lớn sau khi bố qua đời từ khi tôi còn nhỏ. Ở quê, mẹ quen với ruộng vườn, nhưng từ ngày lên đây, mẹ thay đổi hẳn. Mẹ hay mặc áo màu sáng, cười nhiều hơn, thậm chí còn lén học cách chụp ảnh tự sướng để gửi cho cô bác dưới quê. Tôi chỉ nghĩ mẹ vui vì được gần con cháu, nào đâu ngờ được những gì đang xảy ra.

 

 

Mấy tuần trước, tôi thấy mẹ không khỏe. Mẹ hay ngồi thẫn thờ, sáng sớm thường nôn khan trong nhà tắm, có hôm còn kêu chóng mặt. Tôi lo mẹ tuổi cao, sợ bệnh gì nghiêm trọng, nên giục mẹ đi khám. Mẹ gạt đi, bảo chỉ “trúng gió” thôi. Nhưng tôi không yên tâm, để ý kỹ hơn. Một buổi chiều, khi dọn phòng mẹ, tôi vô tình thấy một chiếc hộp nhỏ giấu trong ngăn kéo. Mở ra, tôi chết lặng: một que thử thai, hai vạch đỏ chói.

 

 

Tôi run rẩy cầm que thử, đầu óc rối bời. Mẹ 50 tuổi rồi, làm sao có thể mang thai? Tôi cố nghĩ đây là nhầm lẫn, hay mẹ giữ que thử cho ai đó. Nhưng linh cảm mách bảo tôi phải hỏi rõ. Tối hôm đó, khi chồng và con đã ngủ, tôi ngồi xuống cạnh mẹ ở phòng khách. Mẹ đang xem tivi, nhưng mắt lại đượm buồn. Tôi hít sâu, giọng run run: “Mẹ, con thấy que thử thai. Mẹ… mẹ đang có thai, phải không?”.

 

 

Mẹ giật mình, tay cầm remote rơi xuống ghế. Mẹ nhìn tôi, mắt rưng rưng, rồi gật đầu. Tôi như bị sét đánh, nghẹn lời: “Sao lại thế được? Mẹ, chuyện này là thế nào?”. Mẹ im lặng hồi lâu, rồi mới kể, giọng lạc đi. Mẹ bảo lên thành phố, dù có con cháu, mẹ vẫn thấy cô đơn. Rồi mẹ quen một người, người đó khiến mẹ cảm thấy được quan tâm, được sống lại những ngày tháng đã qua. “Mẹ không ngờ mọi chuyện lại đến mức này…”, mẹ nói, nước mắt lăn dài.

 

 

Tôi nắm tay mẹ, vừa thương vừa hoang mang: “Nhưng người đó là ai, mẹ? Mẹ phải nói cho con!”. Mẹ cúi đầu, lặng thinh. Tôi gặng hỏi mãi, giọng gần như van xin. Cuối cùng, mẹ thì thầm một cái tên: “Ông Tuấn… hàng xóm nhà mình”. Tôi nghe xong, trời đất như sụp đổ. Chân tôi mềm nhũn, tôi ngã khụy xuống sàn, tay ôm mặt, lẩm bẩm: “Trời ơi, không thể như thế được…”.

 

 

Ông Tuấn, người đàn ông góa vợ gần 60 tuổi, sống ngay cạnh nhà tôi. Ông hay sang chơi, lúc thì mang ít rau vườn, lúc thì giúp sửa cái bóng đèn. Mọi người trong xóm đều quý ông vì tính hiền lành, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ ông và mẹ… Tôi nhìn mẹ, nước mắt mẹ vẫn rơi, còn tôi thì không biết phải đối diện với sự thật này ra sao. Gia đình tôi, từ nay, sẽ không bao giờ như trước nữa.

 

 

Sáng hôm sau, tôi vẫn như người mất hồn. Mẹ lặng lẽ chuẩn bị bữa sáng, nhưng tôi không thể ăn nổi. Tôi muốn giận mẹ, muốn hét lên hỏi tại sao mẹ lại để mọi chuyện đi xa thế, nhưng nhìn mẹ, tôi chỉ thấy một người phụ nữ già nua, đang sợ hãi trước ánh mắt của con mình. Tôi quyết định phải nói chuyện với mẹ lần nữa, rõ ràng hơn.

 

 

Chiều đó, khi cháu đã đi ngủ trưa, tôi kéo mẹ ra ban công. “Mẹ, con cần hiểu chuyện này. Mẹ và ông Tuấn… bắt đầu từ bao giờ? Sao mẹ không nói với con?”. Mẹ thở dài, kể rằng mọi chuyện bắt đầu từ những lần ông Tuấn sang giúp đỡ. Lúc thì sửa ống nước, lúc thì dạy mẹ cách chăm mấy chậu cây cảnh. Ông hay kể chuyện ngày xưa, những ngày ông còn trẻ, và mẹ thấy ở ông một sự đồng cảm. “Mẹ cô đơn quá, con ạ. Ông Tuấn cũng vậy. Bọn mẹ chỉ muốn an ủi nhau, nhưng rồi… mẹ không kiểm soát được”, mẹ nói, giọng nghẹn lại.

 

 

Tôi nghe mà tim đau thắt. Tôi thương mẹ, nhưng vẫn không thể chấp nhận. “Nhưng mẹ, ông Tuấn là hàng xóm! Mẹ nghĩ gì khi để chuyện này xảy ra? Rồi cái thai… mẹ định thế nào?”. Mẹ cúi đầu, nói mẹ chưa biết, chỉ biết rằng mẹ không muốn bỏ đứa bé. Tôi sững sờ. Mẹ 50 tuổi, sức khỏe không còn tốt, làm sao chịu nổi việc sinh nở?

 

 

Tối đó, chồng tôi về nhà, thấy tôi thất thần, gặng hỏi. Tôi không giấu được, kể hết mọi chuyện. Anh sốc không kém, đập bàn: “Sao mẹ lại làm thế? Còn ông Tuấn, ông ta nghĩ gì mà dám…”. Anh định sang nhà ông Tuấn ngay, nhưng tôi giữ lại. Tôi biết nếu để chồng đối mặt ông Tuấn, mọi chuyện sẽ càng rối.

 

 

Sáng hôm sau, tôi tự mình sang nhà ông Tuấn. Ông đang tưới cây ngoài sân, thấy tôi, ông cười hiền: “Cháu qua chơi à?”. Tôi không vòng vo, hỏi thẳng: “Cháu biết chuyện giữa bác và mẹ cháu rồi. Bác giải thích đi!”. Ông Tuấn sững người, cây tưới rơi xuống đất. Ông mời tôi vào nhà, giọng trầm xuống. Ông kể rằng ông và mẹ thực sự quý mến nhau, rằng ông không ngờ mẹ mang thai. “Chú không muốn làm tổn thương gia đình cháu. Chú định nói chuyện với mẹ cháu, nhưng chưa biết bắt đầu thế nào”, ông nói, mắt đỏ hoe.

 

 

Tôi nhìn ông, một người đàn ông già, sống cô đơn bao năm, và chợt nhận ra ông cũng chẳng phải kẻ xấu. Nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận. Trở về nhà, tôi thấy mẹ đứng ngoài cửa, lo lắng chờ tôi. Mẹ ôm tôi, khóc: “Mẹ xin lỗi con. Mẹ chỉ muốn con hạnh phúc, không ngờ lại làm con đau lòng thế này”. Tôi ôm mẹ, nước mắt cũng rơi. Tôi biết, dù đau đớn, tôi không thể quay lưng với mẹ.

 

 

Tối đó, vợ chồng tôi ngồi lại, bàn bạc. Chồng tôi vẫn giận, nhưng anh đồng ý rằng chúng tôi cần ở bên mẹ lúc này. Tôi quyết định đưa mẹ đi khám bác sĩ để kiểm tra sức khỏe, và từ đó, sẽ cùng mẹ đối mặt với những gì sắp tới. Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi biết, vết rạn trong gia đình tôi sẽ mãi không lành lại được.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here