Căn phòng phỏng vấn tầng 12, sáng thứ Hai.
Anh Huy – giám đốc nhân sự của một công ty công nghệ lớn – vừa đặt xong tách cà phê xuống bàn thì cánh cửa mở ra. Người phụ nữ bước vào, dáng cao, lịch sự, chỉn chu trong bộ vest sáng màu. Bên cạnh cô, là một cậu bé chừng ba tuổi, ngoan ngoãn nắm tay mẹ.
Anh Huy lịch sự đứng dậy chào, nhưng rồi ánh mắt anh khựng lại một chút.
Người phụ nữ chỉ có một cánh tay. Tay trái của cô là một khoảng trống đến tận vai áo, được gấp gọn gàng. Dù vậy, nét mặt cô bình thản, bước đi vẫn tự tin, ánh mắt vẫn sáng.
— “Chị có thể giới thiệu về mình?” – Anh hỏi, cố giữ giọng bình thường, dù lòng hơi bối rối.
Người mẹ mỉm cười. Cô tên là Trâm, từng là kỹ sư phần mềm, có 6 năm kinh nghiệm trước khi tai nạn giao thông khiến cô mất đi cánh tay phải. Sau gần hai năm điều trị, tập thích nghi và chăm sóc đứa con nhỏ một mình, giờ cô muốn quay lại làm việc.
— “Tôi xin lỗi vì phải dẫn bé theo. Tôi không có người trông bé hôm nay.” – Cô nói, giọng nhẹ nhàng, đầy thành thật.
Anh Huy nhìn qua đứa bé, đang ngồi ngoan ngoãn bên cạnh mẹ, tay ôm chiếc máy bay đồ chơi. Rồi anh nhìn hồ sơ của cô: thành tích tốt, kinh nghiệm đầy đủ, nhưng… chỉ có một tay? Trong môi trường công ty vốn yêu cầu xử lý nhiều việc, tốc độ, và đôi khi là cả áp lực thể chất lẫn tinh thần, liệu cô có làm nổi?
Anh ngập ngừng:
— “Tôi không nghi ngờ khả năng của chị… nhưng thật lòng, chị nghĩ mình có thể… làm việc hiệu quả như trước không, với hoàn cảnh hiện tại?”
Người mẹ im lặng vài giây. Rồi cô cúi xuống, chỉnh lại cổ áo cho con, sau đó nhìn thẳng vào anh và nói:
“Tôi đã học cách làm mọi việc bằng một tay. Nhưng quan trọng hơn, tôi học cách không bỏ cuộc. Mỗi sáng, tôi dậy sớm một tiếng để chuẩn bị mọi thứ cho con. Tôi tự lái xe, tự nấu ăn, tự học lại cách gõ máy tính bằng một tay với tốc độ 80 từ/phút. Tôi biết tôi không hoàn hảo. Nhưng nếu công ty cần một người không ngại khó, không bỏ ngang, và sẵn sàng vượt giới hạn bản thân… thì đó chính là tôi.”
Căn phòng rơi vào im lặng. Câu trả lời ấy không to, không hùng hồn – nhưng có sức nặng gấp ngàn lần một bản CV đẹp.
Anh Huy nhìn cô, rồi nhìn đứa bé đang ngẩng mặt nhìn mẹ với ánh mắt ngưỡng mộ. Bất giác, anh cảm thấy chính mình – với đủ hai tay, một cuộc sống yên ổn – lại chưa từng kiên cường đến thế.
Anh đứng dậy, chìa tay ra:
— “Chị Trâm, chào mừng chị đến với công ty. Chúng tôi cần người như chị.”
Người mẹ cười. Cậu bé vỗ tay – không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nụ cười của mẹ khiến bé vui lây.
Kết:
Cuộc đời đôi khi không công bằng. Nhưng ý chí và nghị lực là điều khiến con người vượt qua bất công ấy.
Và đôi khi, trong một căn phòng nhỏ, chỉ một câu trả lời thôi… cũng đủ khiến người khác “đứng hình” – vì nó đến từ một trái tim đã không còn sợ tổn thương.