Người cha già cô đ//ộc sống trong trong ngôi nhà lá cũ kĩ, 5 người con trai trưởng thành

0
29

Ông Tâm, 80 tuổi, sống cô độc trong một ngôi nhà lá cũ kỹ ở một làng quê thuộc Long An. Ông từng là một người nông dân chăm chỉ, tần tảo nuôi 5 người con trai khôn lớn. Cả 5 người con của ông – Long, Hùng, Dũng, Tài, và Kiên – đều trưởng thành, giàu có, và sống ở thành phố lớn. Long là giám đốc một công ty xây dựng, Hùng làm bác sĩ, Dũng sở hữu chuỗi nhà hàng, Tài là kỹ sư, và Kiên mở công ty xuất khẩu. Nhưng điều khiến ông Tâm đau lòng nhất là không ai trong số họ từng hỏi thăm ông, dù chỉ một câu.

 

 

Mỗi ngày, ông Tâm lặng lẽ sống trong ngôi nhà lá xiêu vẹo, tự trồng rau, nuôi gà để sống qua ngày. Ông không có điện thoại, chỉ dựa vào những người hàng xóm tốt bụng như chị Mai – một người phụ nữ 40 tuổi, bán hàng rong trong làng – để trò chuyện. Chị Mai thường mang cơm, giúp ông dọn dẹp, và trò chuyện với ông như con gái ruột. “Bác ơi, con cái bác giàu thế, sao không gọi chúng về chăm bác?” chị Mai hỏi. Ông Tâm chỉ cười buồn: “Chúng nó bận, không nhớ tới bác đâu.”

 

 

Một ngày, ông Tâm ngã bệnh nặng, nằm liệt giường. Chị Mai lo lắng, tìm cách liên lạc với 5 người con trai của ông. Cô phải nhờ người làng lên thành phố tìm họ, vì ông Tâm không có số điện thoại của bất kỳ ai. Cuối cùng, cả 5 người con trở về, nhưng lúc này ông Tâm đã yếu lắm, chỉ còn thoi thóp. Họ quỳ bên giường, khóc lóc, hối hận: “Bố ơi, con xin lỗi. Con bận quá, không về thăm bố.” Nhưng ông Tâm chỉ lắc đầu, không nói gì.

 

 

Trong lúc dọn dẹp ngôi nhà lá để chuẩn bị hậu sự, Long – người con trai cả – phát hiện một chiếc rương gỗ cũ kỹ dưới gầm giường. Anh mở ra, và cả 5 anh em ngỡ ngàng khi thấy bên trong là hàng trăm lượng vàng, giấy tờ đất đai trị giá hàng chục tỷ đồng, và một cuốn sổ tiết kiệm với số tiền lớn. Hóa ra, ông Tâm không nghèo như họ nghĩ. Ông từng bán đất, tích lũy vàng suốt nhiều năm để dành cho con, nhưng vì các con không quan tâm, ông giữ kín gia tài này.

 

 

Cả 5 người con mừng rỡ, nghĩ rằng tài sản sẽ được chia đều. Nhưng khi ông Tâm còn chút hơi sức cuối cùng, ông gọi chị Mai đến, và tuyên bố trước mặt cả gia đình: “Mai, bác giao hết gia tài này cho con. Con không phải con ruột bác, nhưng con đã chăm sóc bác, yêu thương bác hơn cả con ruột. Bác muốn con có cuộc sống tốt hơn.” Cả 5 người con chết lặng, không tin vào tai mình. Long lắp bắp: “Bố, sao bố làm thế? Con là con ruột của bố mà!”

Ông Tâm, với giọng yếu ớt, nói: “Các con giàu có, nhưng không ai nhớ đến bố. Mai nghèo, nhưng đã cho bố tình yêu mà bố cần. Tài sản này không phải để tranh giành, mà để trả ơn.” Nói xong, ông nhắm mắt, ra đi trong vòng tay của chị Mai, người đã khóc nức nở vì không ngờ ông lại dành cho cô cả gia tài.

 

 

Sau tang lễ, 5 người con của ông Tâm rơi vào hối hận. Họ nhận ra rằng sự giàu có của mình không thể bù đắp cho sự vô tâm với cha. Chị Mai, dù nhận gia tài, quyết định chỉ giữ một phần để lo cho gia đình mình, còn lại dùng để xây một ngôi trường nhỏ ở làng, mang tên ông Tâm, như cách để tri ân ông. Cô cũng mời 5 anh em về góp sức, và lần đầu tiên, họ đồng lòng làm một việc ý nghĩa vì cha.

 

 

Câu chuyện về ông Tâm và gia tài dưới ngôi nhà lá lan khắp làng, trở thành bài học về lòng hiếu thảo. Với 5 người con trai, sự mất mát lớn nhất không phải là gia tài, mà là tình yêu của cha mà họ đã bỏ lỡ. Còn với chị Mai, gia tài ấy không chỉ là tiền bạc, mà là minh chứng cho sức mạnh của lòng tốt và tình người.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here