Nghe tin bác Lưu – người giàu nhất làng, sống một mình không con cái, đang chuẩn bị vào viện dưỡng lão, tôi liền đon đả qua xin đón bác về phụng dưỡng. Cả nhà tôi ai cũng lắc đầu lè lưỡi, bảo tôi lo chuyện bao đồng, nhưng tôi thì nghĩ khác: bác ấy có cả một căn biệt thự lớn, sổ tiết kiệm nghe đâu cả tỷ, ai chăm bác lúc cuối đời chắc chắn không thiệt.
Từ ngày bác về, tôi lo từng bữa ăn, giấc ngủ, thức đêm khi bác ho, bón từng thìa cháo, giặt từng cái áo lót. Bác cảm động lắm, cứ bảo:
— Cả đời bác chưa ai tốt với bác như con.
Tôi cười hiền, nhưng trong đầu không thể không tưởng tượng cảnh mình được bác để lại tài sản. Hai năm sau, bác mất trong vòng tay tôi. Cả làng tới chia buồn. Lúc chôn cất xong, tôi như ngồi trên lửa, mong chờ phút mở di chúc.
Nhưng rồi… tôi chỉ nhận được một chiếc áo len cũ cùng một lá thư viết tay:
“Cảm ơn con đã chăm sóc bác, nhưng toàn bộ tài sản bác đã tặng cho người duy nhất từng giúp bác khi còn trắng tay — chị bếp tên Tý năm xưa, hiện đang sống ở quê nội bác.”
Tôi chết lặng. Cả hai năm trời, bao công sức, tôi tưởng đang đầu tư… hóa ra chỉ là người “quá giang” cuối đời của bác. Nhưng chưa hết, ba ngày sau, có người lạ đến gõ cửa nhà tôi, cầm theo giấy tờ đất đai và một bản ghi âm cuộc trò chuyện của bác lúc còn sống… và trong đó, tôi nghe thấy giọng bác thì thầm một điều chưa từng ai biết…
Nghe tin bác Lưu – người giàu nhất làng, sống một mình không con cái, đang chuẩn bị vào viện dưỡng lão, tôi liền đon đả qua xin đón bác về phụng dưỡng. Cả nhà tôi ai cũng lắc đầu lè lưỡi, bảo tôi lo chuyện bao đồng, nhưng tôi thì nghĩ khác: bác ấy có cả một căn biệt thự lớn, sổ tiết kiệm nghe đâu cả tỷ, ai chăm bác lúc cuối đời chắc chắn không thiệt.
Từ ngày bác về, tôi lo từng bữa ăn, giấc ngủ, thức đêm khi bác ho, bón từng thìa cháo, giặt từng cái áo lót. Bác cảm động lắm, cứ bảo:
— Cả đời bác chưa ai tốt với bác như con.
Tôi cười hiền, nhưng trong đầu không thể không tưởng tượng cảnh mình được bác để lại tài sản. Hai năm sau, bác mất trong vòng tay tôi. Cả làng tới chia buồn. Lúc chôn cất xong, tôi như ngồi trên lửa, mong chờ phút mở di chúc.
Nhưng rồi… tôi chỉ nhận được một chiếc áo len cũ cùng một lá thư viết tay:
“Cảm ơn con đã chăm sóc bác, nhưng toàn bộ tài sản bác đã tặng cho người duy nhất từng giúp bác khi còn trắng tay — chị bếp tên Tý năm xưa, hiện đang sống ở quê nội bác.”
Tôi chết lặng. Cả hai năm trời, bao công sức, tôi tưởng đang đầu tư… hóa ra chỉ là người “quá giang” cuối đời của bác. Nhưng chưa hết, ba ngày sau, có người lạ đến gõ cửa nhà tôi, cầm theo giấy tờ đất đai và một bản ghi âm cuộc trò chuyện của bác lúc còn sống… và trong đó, tôi nghe thấy giọng bác thì thầm một điều chưa từng ai biết…
Người phụ nữ đó trạc tuổi trung niên, ăn mặc giản dị, nhưng nét mặt rắn rỏi. Bà đưa tôi một chiếc USB và nói:
— Tôi là con gái của chị Tý – người từng làm giúp việc cho bác Lưu hồi bác còn buôn bán ở thị xã. Đây là lời dặn của bác trước khi mất, nhờ tôi gửi lại.
Tôi lắp USB vào máy tính, tay run lên. Màn hình hiện lên đoạn ghi âm. Giọng bác Lưu yếu ớt vang lên, khản đặc nhưng vẫn rõ ràng từng chữ:
“Con H. chăm bác tận tình, nhưng bác biết… nó không phải vì thương mà vì của. Nhưng thôi, bác cũng không trách. Chỉ là bác không muốn để con người thật sự từng cứu bác trắng tay lại trắng tay tiếp.
Tài sản bác chia cho con gái chị Tý – là người từng đem cơm cho bác suốt 3 tháng bác nằm co trong căn nhà thuê năm xưa, không lấy một đồng. Nhưng bác cũng không để con H. tay trắng. Bác đã âm thầm mua một mảnh đất đứng tên nó ở khu tái định cư mới, giấy tờ nằm trong cuốn sách Bí Mật Của Làng Cũ, bác để trên kệ sách tầng 2.”
Tôi sững sờ. Tim đập dồn dập, lao lên tầng. Cuốn sách cũ kỹ nằm im trên giá, tôi run rẩy mở ra — đúng là sổ đỏ, kẹp cùng một tờ giấy khác ghi rõ:
“Coi như món quà cảm ơn con đã không rời bỏ bác những ngày cuối đời.”
Tôi gục xuống, vừa khóc vừa cười. Mảnh đất đó không lớn, nhưng là của riêng tôi. Không phải vì mưu cầu, mà vì bác thực sự nhìn thấy tấm lòng tôi, dù có pha chút tính toán.
Nhưng rồi một tháng sau, khi tôi đi làm giấy chuyển nhượng, cán bộ địa chính nhìn tôi lạ lẫm:
— Ơ chị ơi, đất này… có người đứng tên trước chị rồi, và người đó đã bán nó 3 ngày trước khi bác mất…
Tôi sững người. Ai? Tại sao? Tại sao bác lại nói để cho tôi mà lại có người đứng tên trước? Lật ngược tờ giấy, tôi nhìn thấy một nét chữ nguệch ngoạc quen quen, mà tôi từng thấy trên chiếc áo len bác để lại…