Anh tôi được bố mẹ ưu tiên cho đi học dưới thành phố nên giờ lấy vợ giàu, nhà cao cửa rộng

0
11

Ngày bé, anh trai tôi luôn là niềm tự hào của bố mẹ. Nhà nghèo, nhưng bố mẹ vẫn gắng gượng vay mượn cho anh xuống thành phố ăn học. Tôi thì khác, mới học hết lớp 9 thì bố mẹ bệnh tật liên miên, không còn sức nuôi, đành nghỉ học đi phụ hồ, làm thợ xây khắp nơi. Bàn tay chai sần, quần áo lấm lem, nhiều đêm ngồi ngoài công trình nhìn ánh đèn thành phố, tôi chỉ ước giá như mình cũng được học hành tử tế.

Anh tôi thành đạt, lấy vợ giàu, nhà cao cửa rộng. Ngày cưới anh, tôi đứng bê tráp mà cổ họng nghẹn ứ, nhìn bố mẹ hạnh phúc rơi nước mắt mà lòng vừa mừng vừa chua chát.

Rồi bố mẹ mất. Đám tang chưa kịp nguội hương, chị dâu đã vội vàng gọi môi giới, đăng tin bán căn nhà cũ ở quê – ngôi nhà gắn với cả tuổi thơ của tôi. Chị nói thẳng:
– Nhà này giờ chẳng ai ở, bán đi chia tiền, còn giữ lại làm gì!

Anh trai im lặng, còn tôi thì lặng người. Đó không chỉ là mái nhà, mà còn là nơi yên nghỉ của bố mẹ. Bán đi, khác gì chặt đứt cội nguồn. Nhưng tôi biết, mình làm thợ xây, lời nói chẳng nặng ký bằng anh chị.

Thế nhưng, họ đâu biết rằng tôi đã đi trước một bước.

Ngày bố mẹ còn sống, lo sợ anh chị một ngày sẽ giành giật, tôi đã lặng lẽ thuyết phục ông bà ra xã làm thủ tục chuyển toàn bộ sổ đỏ căn nhà sang tên tôi, nhưng vẫn để ông bà đứng ở mục “người thừa kế sử dụng” đến cuối đời. Họ thương tôi, thằng con út ở nhà lam lũ chăm sóc, nên đồng ý ngay.

Thế nên, khi chị dâu dẫn khách đến định xem nhà, tôi đặt cuốn sổ đỏ đỏ chót lên bàn, bình thản nói:
– Xin lỗi, nhà này không phải của anh chị để rao bán.

Anh trai chết lặng, chị dâu tái mặt, cả họ hàng đổ dồn ánh mắt về phía tôi. Tôi nhìn về di ảnh bố mẹ, lòng nhẹ nhõm:
– Con đã giữ trọn lời hứa với bố mẹ rồi. Nhà này, dù nghèo, dù cũ nát, cũng mãi là chốn để con cháu thắp hương trở về.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here