Bạn trai m/ất vì t/ai n/ạn, tôi giúp trả nợ và chăm sóc cha mẹ

0
14

Chín năm trước, tôi mất đi người tôi yêu nhất trong một buổi chiều mưa tầm tã. Hùng, bạn trai tôi, ra đi mãi mãi sau một vụ tai nạn giao thông trên con đường quen thuộc mà chúng tôi từng chở nhau qua hàng trăm lần. Anh đang trên đường đến cửa hàng để mua chiếc bánh sinh nhật cho tôi. Chiếc xe tải mất lái đã cướp anh khỏi tôi, để lại tôi với nỗi đau không lời và một lời hứa chưa kịp thực hiện: “Anh sẽ luôn ở bên em, dù chuyện gì xảy ra.”

Hùng không chỉ là người yêu, mà còn là chỗ dựa tinh thần của tôi. Anh là con trai duy nhất trong gia đình, cha mẹ anh đã già và sức khỏe yếu. Trước khi mất, Hùng từng tâm sự rằng anh lo lắng cho cha mẹ, sợ rằng nếu một ngày anh không còn, họ sẽ bơ vơ. Lúc đó, tôi chỉ cười, bảo anh đừng nghĩ linh tinh. Nhưng định mệnh lại khắc nghiệt đến vậy.

Sau tang lễ, tôi phát hiện Hùng để lại một khoản nợ lớn. Anh đã vay tiền để chữa bệnh cho cha, người bị suy thận nhiều năm. Mẹ anh, cô Hạnh, gần như suy sụp khi biết chuyện. Bà không chỉ mất con trai mà còn đối mặt với những lá thư đòi nợ liên tục gửi đến nhà. Tôi không thể đứng nhìn gia đình anh rơi vào tuyệt vọng. Dù chưa bao giờ nói ra, tôi biết Hùng sẽ muốn tôi làm điều gì đó. Và tôi quyết định gánh vác.

Tôi khi ấy chỉ là một cô gái 24 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, công việc chưa ổn định. Nhưng tôi bắt đầu làm hai công việc cùng lúc: ban ngày là nhân viên văn phòng, ban tối phục vụ ở một quán ăn. Mỗi tháng, tôi trích phần lớn lương để trả nợ cho Hùng. Có những ngày mệt mỏi đến mức tôi chỉ muốn bỏ cuộc, nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt buồn bã của cô Hạnh hay nụ cười yếu ớt của chú Tâm, cha Hùng, tôi lại tự nhủ phải tiếp tục.

Ngoài việc trả nợ, tôi còn dành thời gian chăm sóc cha mẹ anh. Tôi đến thăm họ mỗi tuần, mang theo ít thực phẩm, thuốc men, hoặc chỉ đơn giản là ngồi nghe họ kể chuyện về Hùng. Cô Hạnh thường nắm tay tôi, mắt rưng rưng: “Con không phải làm thế này đâu, Linh. Con còn cả tương lai phía trước.” Nhưng tôi chỉ cười, đáp rằng tôi làm vì muốn, vì Hùng. Thật ra, tôi cũng đang cố níu giữ một phần của anh qua những việc này.

Năm tháng trôi qua, khoản nợ dần được trả hết. Tôi cũng trưởng thành hơn, từ một cô gái trẻ bồng bột trở thành người phụ nữ kiên nhẫn và mạnh mẽ. Tôi học cách quản lý tài chính, chăm sóc người khác, và đối mặt với nỗi đau của chính mình. Nhưng dù thời gian có chữa lành phần nào, mỗi lần nhìn thấy bức ảnh của Hùng trên bàn thờ, trái tim tôi vẫn nhói đau như ngày đầu.

Chín năm sau, tôi đã 33 tuổi. Công việc của tôi ổn định hơn, tôi chuyển sang làm chuyên viên nhân sự cho một công ty lớn. Cuộc sống của tôi không còn xoay quanh những lá thư đòi nợ, nhưng tôi vẫn giữ thói quen đến thăm cha mẹ Hùng. Cô Hạnh và chú Tâm giờ đã yếu hơn nhiều, đặc biệt là chú, người gần như không thể tự đi lại. Tôi vẫn nấu ăn cho họ, đưa chú đi bệnh viện, và ngồi nghe cô Hạnh kể những câu chuyện cũ.

Một buổi chiều cuối tuần, khi tôi đang rửa bát trong bếp nhà cô Hạnh, cô gọi tôi vào phòng khách. Giọng cô trầm và nghiêm túc, khác hẳn mọi ngày. Tôi lau tay, bước ra, thấy cô ngồi trên ghế, cạnh chú Tâm. Trên bàn là một chiếc hộp gỗ nhỏ, cũ kỹ, mà tôi chưa từng thấy trước đây.

“Linh, ngồi xuống đây,” cô nói, ánh mắt đầy cảm xúc. Tôi làm theo, hơi lo lắng. Cô nắm tay tôi, bàn tay run run. “Chín năm qua, con đã làm quá nhiều cho gia đình cô. Cô và chú không biết phải cảm ơn con thế nào. Con không chỉ trả nợ cho Hùng, mà còn chăm sóc hai người già này như con ruột. Cô biết con làm tất cả vì Hùng, nhưng cũng vì con là một cô gái tốt.”

Tôi mỉm cười, định nói gì đó, nhưng cô ra hiệu cho tôi im lặng. Cô mở chiếc hộp gỗ, lấy ra một chiếc nhẫn bạc đơn giản. “Đây là nhẫn của mẹ Hùng, bà nội của nó. Hùng từng nói sẽ dùng chiếc nhẫn này để cầu hôn con. Nó chưa kịp làm thì…” Giọng cô nghẹn lại. Tôi cảm thấy cổ họng mình thắt chặt, nước mắt chực trào.

“Cô và chú đã bàn bạc,” cô tiếp tục, “chúng cô muốn con giữ chiếc nhẫn này. Không phải để trói buộc con, mà để con nhớ rằng con xứng đáng với hạnh phúc. Chín năm qua, con sống vì Hùng, vì lời hứa với nó. Nhưng giờ, cô muốn con sống cho chính con. Con còn trẻ, còn cả một cuộc đời phía trước. Đừng để quá khứ giữ chân con mãi.”

Tôi cầm chiếc nhẫn, lạnh buốt trong lòng bàn tay. Những ký ức về Hùng ùa về: nụ cười của anh, những buổi tối chở tôi qua cầu Sài Gòn, lời hứa sẽ cùng nhau già đi. Nhưng cô Hạnh nói đúng. Tôi đã sống vì anh quá lâu, đến mức quên mất chính mình.

Chú Tâm, người ít nói, lên tiếng: “Linh, con là ân nhân của gia đình này. Nhưng con cũng là con gái của cô chú. Nếu Hùng còn sống, nó sẽ không muốn con mãi đau buồn.” Lời nói của chú như một nhát dao, nhưng là nhát dao cần thiết để tôi tỉnh ra.

Tôi bật khóc, không phải vì đau, mà vì tôi nhận ra mình đã được giải thoát. Chiếc nhẫn không phải gánh nặng, mà là một lời nhắc nhở rằng tôi đã yêu, đã hy sinh, và giờ là lúc tôi sống cho chính mình. Cô Hạnh ôm tôi, và lần đầu tiên sau chín năm, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Tối hôm đó, trên đường về nhà, tôi dừng xe bên cầu Sài Gòn. Gió thổi mát rượi, thành phố sáng rực ánh đèn. Tôi nhìn chiếc nhẫn trong tay, mỉm cười. “Hùng, em sẽ luôn nhớ anh. Nhưng em cũng sẽ sống thật tốt, như anh từng muốn.” Tôi đeo chiếc nhẫn vào tay, không phải như một lời hứa với anh, mà là với chính tôi.

Từ hôm đó, tôi bắt đầu mở lòng hơn. Tôi tham gia một lớp học vẽ, điều tôi luôn muốn thử nhưng chưa dám. Tôi gặp gỡ những người bạn mới, và dù chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ, tôi không còn khép mình với thế giới. Cô Hạnh và chú Tâm vẫn là gia đình của tôi, nhưng tôi không còn đến thăm họ với nỗi buồn đè nặng. Thay vào đó, tôi mang đến những câu chuyện vui, những bức tranh tôi vẽ, và cả hy vọng về một tương lai tươi sáng hơn.

Chín năm, tôi đã giữ lời hứa với Hùng. Giờ, tôi bắt đầu một lời hứa mới – với chính mình.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here