Con Chó Mực Nằm Chờ Chủ Suốt 10 Năm Ở Ngã Tư Phú Nhuận – Người Đi Không Về, Mà Nó Thì Không Bỏ Đi
Ngã tư Phú Nhuận, giữa dòng xe cộ tấp nập của Sài Gòn, người ta đã quen với hình ảnh một chú chó mực nằm co ro bên gốc cây sát vỉa hè – nơi giao lộ giữa đường Phan Đình Phùng và Nguyễn Văn Trỗi. Mỗi sáng sớm, nó nằm đó, mắt hướng ra xa, như chờ đợi một điều gì đã rất xa vời. Mỗi chiều xuống, khi nắng tắt, nó vẫn không rời đi, như thể nơi ấy là điểm hẹn bất di bất dịch giữa nó và một người mà chẳng ai còn nhớ mặt.
Mười năm trước, người ta kể rằng có một người đàn ông trung niên hay đưa chú chó ấy ra ngã tư mỗi ngày. Hai chủ tớ rong ruổi khắp các quán nhỏ, người đàn ông đánh giày, còn con chó nằm ngoan ngoãn cạnh túi đồ nghề, không sủa, không quậy. Họ là tri kỷ, là gia đình, là bạn đời của nhau trong cái mưu sinh khốn khó.
Rồi một ngày mưa tầm tã, người đàn ông đi nhưng không quay lại. Người ta bảo ông bị tai nạn, có người bảo ông chuyển viện về quê. Nhưng dù là lý do gì, ông cũng không quay về ngã tư ấy nữa. Duy chỉ có chú chó mực – tên nó là “Bờm” – là không chấp nhận sự chia ly ấy.
Bờm ở lại. Ban đầu, nó chạy quanh tìm kiếm. Nó gặm những tờ báo cũ người ta vứt lại, nằm rạp người mỗi khi thấy bóng dáng quen quen. Nhưng không ai là chủ nó. Dần dần, nó nằm yên một chỗ – ngay cái gốc cây nơi ông hay ngồi. Nó không đi đâu, chỉ rời chỗ mỗi khi trời mưa để trú tạm dưới mái hiên cửa hàng gần đó. Chủ tiệm cũng quen mặt, thỉnh thoảng cho nó miếng cơm nguội hay ổ bánh mì. Không ai đuổi, không ai xua. Ai nấy đều thương.
Nhiều năm trôi qua, người ta thấy lông nó bạc dần. Mắt cũng mờ đi. Nhưng mỗi ngày, đúng giờ xưa kia ông chủ hay đến, Bờm lại ngẩng đầu nhìn ra ngã tư. Người đi không về, mà nó thì không bỏ đi.
Người ta từng đề nghị đem nó về nuôi, có người muốn đưa vào trung tâm cứu trợ. Nhưng mỗi lần bị đưa đi, Bờm lại tìm đường quay lại. Như thể ngã tư Phú Nhuận là nơi duy nhất nó tin rằng “ông chủ sẽ về”.
Có lần một phóng viên viết bài về nó, câu chuyện lan truyền trên mạng. Hàng trăm người cảm động, nhưng chẳng ai thay thế được người mà Bờm chờ đợi. Một tình yêu không lời, một lời hứa không nói ra – nhưng mười năm rồi vẫn chưa vỡ tan theo mưa gió.
Ngày Bờm mất, là một buổi chiều nắng nhẹ. Nó nằm yên lặng như đang ngủ, đầu vẫn hướng ra phía đường xe chạy. Người ta chôn nó dưới gốc cây nơi nó từng nằm, đặt lên đó một tấm bảng nhỏ khắc dòng chữ:
“Người đi không về, mà nó thì không bỏ đi – Bờm, chú chó trung thành của ngã tư Phú Nhuận.”