Anh rể tôi đi xuất khẩu lao động biệt tích suốt chục năm trời. Ngày anh đi, ai cũng bảo “làm ăn xa xứ dễ giàu lắm”, nhưng mấy năm sau chẳng thấy gửi tiền, cũng chẳng liên lạc, dần dà cả họ coi như anh đã mất hút.
Ấy thế mà một buổi chiều oi ả, anh bỗng xuất hiện trước cổng nhà, gầy gò, rám nắng, tay xách vali cũ sờn, bước vào sân cúi chào bố vợ. Rồi chẳng nói chẳng rằng, anh móc trong túi ra một cọc tiền mới tinh 100 triệu:
– “Con đi xa lâu không báo hiếu được gì… xin bố nhận chút tấm lòng.”
Bố tôi mừng quýnh, tay run run đếm từng tờ, mắt sáng rỡ. Ông nghĩ con rể làm ăn khấm khá, nên lập tức chạy sang họ hàng khoe khoang:
– “Thấy chưa! Con rể tao đi Tây về, biếu ngay cả trăm triệu! Nhà này có phúc lắm!”
Chưa dừng ở đó, bố tôi còn hào phóng chia tiền cho anh em họ hàng, thậm chí đem một phần đi cúng lễ để “lấy danh”. Cả làng xóm xì xào nể phục, coi ông như “có phước được con rể thành đạt”.
Nhưng đúng tròn một tháng sau, anh rể lại xuất hiện. Lần này, gương mặt anh xám xịt, quầng mắt thâm sâu, vừa bước vào sân đã quỳ sụp xuống, nói một câu khiến cả nhà chết lặng:
– “Bố… cho con xin lại số tiền hôm trước. Thực ra… con vay nặng lãi để đem về biếu bố. Giờ tụi nó truy cùng đuổi tận rồi.”
Bố tôi chết điếng, tay run rẩy làm rơi cả chén trà. Ông ngồi phịch xuống ghế, mặt tái mét. Cả nhà rối loạn. Tôi nhìn thấy mắt mẹ đỏ hoe, còn anh rể thì nghẹn ngào kể:
– “Con đi làm cực khổ, chẳng dư dả gì… Nghe nói bố than phiền với họ hàng rằng con chẳng ngó ngàng, con sợ bố xấu hổ. Nên con dại dột vay tiền nóng, định mua lại chút danh dự cho bố… Ai ngờ…”
Bố tôi vừa xấu hổ vừa hoảng loạn. Ông vội vàng gọi họ hàng đến để xin lại tiền, nhưng ai nấy nghe đến chữ “trả lại” thì lập tức giả vờ bận, người đóng cửa, người cúp máy, không ai muốn dính dáng.
Đêm ấy, bố lẳng lặng ôm gối sang buồng tôi, giọng run run:
– “Con ơi… bố hối hận rồi. Nhưng… còn một chuyện nữa… Hôm nó đưa tiền, bố đã lén giữ riêng 20 triệu, định để dành phòng thân… Giờ chẳng còn mặt mũi nào.”
Tôi chết sững, chưa kịp trách móc thì anh rể bất ngờ bước vào từ ngoài cửa. Hóa ra anh đã nghe hết. Anh không nổi giận, chỉ nhếch mép cười nhạt:
– “Bố không cần giấu nữa. Con biết từ đầu rồi. Nhưng lần này con về… không phải chỉ để nói chuyện tiền bạc. Con còn mang theo một sự thật mà gia đình này chưa từng ngờ tới…”
Anh rể rút trong túi áo ra một xấp giấy tờ nhà đất, đập mạnh xuống bàn. Cả nhà há hốc khi thấy đó là giấy chứng nhận quyền sở hữu một căn nhà to đùng giữa thủ đô – đứng tên anh rể.
Anh rể nhìn thẳng vào bố tôi, giọng trầm hẳn xuống:
– “Con thực sự không nghèo. Con thử lòng bố mà thôi. Nhưng điều khiến con trở về hôm nay… là vì một bí mật của mẹ mà bố phải nghe cho rõ.”
Bầu không khí trong phòng lập tức nghẹt thở. Bố tôi run lẩy bẩy, mặt tái đi như sắp ngất. Tôi và mẹ đứng chết lặng, chỉ chờ những lời tiếp theo từ miệng anh rể để biết cú sốc thật sự là gì…