Bà lão bị cô thư ký trẻ kh/inh th/ường trong thang máy, đang định đu/ổi bà ra thì một người đàn ông ăn mặc sang trọng bước tới…

0
7

Trong một buổi sáng đầu tuần nhộn nhịp, tòa nhà văn phòng cao cấp Thiên Minh tại trung tâm thành phố tấp nập người ra vào. Tòa tháp kính lộng lẫy này là trụ sở của tập đoàn Thiên Minh Group, một trong những công ty bất động sản hàng đầu đất nước. Những nhân viên trong bộ vest phẳng phiu, những vị khách hàng giàu có với túi xách hàng hiệu, tất cả đều góp phần tạo nên không khí sang trọng, đẳng cấp của nơi đây.

Bà Hiền, một bà lão ngoài sáu mươi, bước vào sảnh chính của tòa nhà. Bà mặc một bộ áo dài nâu giản dị, tóc bạc búi gọn sau gáy, đôi dép nhựa cũ kỹ kêu lẹp kẹp trên sàn đá hoa cương. Trong tay bà là một chiếc túi vải nhỏ, đựng vài hộp cơm bà tỉ mỉ chuẩn bị từ sáng sớm. Nhìn bà, chẳng ai nghĩ bà có liên quan gì đến nơi này. Người bảo vệ ở sảnh khẽ liếc nhìn, nhưng không ngăn cản, vì bà đã xuất trình thẻ ra vào – một tấm thẻ đặc biệt mà chỉ vài người trong công ty được cấp.

Bà Hiền bước vào thang máy, nơi đã có một cô gái trẻ đang đứng. Cô gái, tên là Linh, là thư ký mới của phòng giám đốc. Linh mặc một bộ váy công sở ôm sát, tóc uốn xoăn bồng bềnh, đôi giày cao gót đỏ bóng loáng. Cô đang bấm điện thoại, lông mày nhíu lại khi thấy bà Hiền bước vào. Linh nhìn bà từ đầu đến chân, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường. Trong đầu cô, bà Hiền chẳng khác gì một người giúp việc hay một bà cụ lạc đường.

“Bà ơi, đây là thang máy dành cho nhân viên và khách VIP của công ty, bà đi nhầm rồi,” Linh nói, giọng lạnh lùng, không ngẩng mặt lên khỏi điện thoại. “Thang máy cho người lao động ở phía bên kia cơ.”

Bà Hiền mỉm cười hiền hậu, không chút bối rối. “Cảm ơn cháu, nhưng bà không đi nhầm đâu. Bà có việc ở tầng 30.”

Linh ngẩng đầu, cau mày. Tầng 30 là tầng của ban giám đốc, nơi mà chỉ những người quan trọng nhất mới được phép lên. Cô bật cười khẩy, giọng mỉa mai: “Bà? Lên tầng 30? Bà làm gì mà lên đó? Đừng đùa chứ. Mau ra đi, tôi bận lắm.”

Bà Hiền vẫn giữ nụ cười, nhẹ nhàng đáp: “Bà lên thăm con trai bà. Nó làm việc ở đó.”

Linh càng tỏ ra khó chịu. Cô bước tới, định mở cửa thang máy để “mời” bà Hiền ra ngoài. “Thăm con trai? Bà ơi, đừng nói là con trai bà làm giám đốc nhé, tôi không có thời gian nghe chuyện đùa đâu. Ra ngoài ngay, không tôi gọi bảo vệ đấy.”

Đúng lúc đó, cửa thang máy mở ra. Một người đàn ông bước vào, ngay lập tức thu hút mọi sự chú ý. Anh ta mặc một bộ vest đen cắt may hoàn hảo, chiếc đồng hồ lấp lánh trên cổ tay chắc chắn trị giá hàng tỷ đồng. Gương mặt anh sắc lạnh nhưng toát lên khí chất quyền lực. Đó là Minh, tổng giám đốc của Thiên Minh Group, người đứng đầu tập đoàn ở tuổi 35.

Linh lập tức thay đổi thái độ. Cô vội cất điện thoại, nở nụ cười tươi tắn, giọng ngọt ngào: “Chào anh Minh! Em đang chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp chiều nay đây ạ. Anh cần em hỗ trợ gì không?”

Minh không đáp, ánh mắt anh dừng lại ở bà Hiền. Gương mặt anh lập tức dịu đi, đôi mắt ánh lên sự ấm áp. Anh bước tới, khẽ cúi đầu. “Mẹ, sao mẹ không gọi con để con xuống đón? Lại mang cơm lên cho con à?”

Linh đứng sững, miệng há hốc, không tin nổi vào tai mình. Mẹ? Bà lão giản dị này là mẹ của giám đốc Minh? Cô cảm thấy mặt mình nóng bừng, như vừa bị tát một cái.

Bà Hiền cười hiền, xua tay. “Con bận lắm, mẹ tự lên được. Mẹ làm ít canh chua với cá kho, con ăn cho nóng kẻo nguội.”

Minh cầm lấy túi vải từ tay mẹ, ánh mắt tràn ngập yêu thương. “Mẹ lúc nào cũng thế, cứ lo con ăn không đủ. Lên văn phòng con đi, mẹ ngồi nghỉ một lát.”

Anh quay sang Linh, ánh mắt giờ đây lạnh như băng. “Cô Linh, đúng không? Tôi nghe cô nói gì đó về việc gọi bảo vệ. Có chuyện gì vậy?”

Linh lắp bắp, mồ hôi lấm tấm trên trán. “Dạ… dạ… em… em chỉ nghĩ… bà đi nhầm thang máy thôi ạ. Em không biết…”

Minh cắt lời, giọng trầm nhưng sắc bén: “Không biết? Cô là thư ký của tôi, nhưng điều cơ bản nhất là tôn trọng người khác, cô lại không làm được. Mẹ tôi, dù ăn mặc thế nào, vẫn là người quan trọng nhất với tôi. Cô nghĩ mình có quyền đánh giá người khác dựa trên vẻ bề ngoài sao?”

Linh cúi đầu, không dám ngẩng lên. Cô muốn nói gì đó để thanh minh, nhưng cổ họng như nghẹn lại. Bà Hiền, thấy tình cảnh đó, khẽ đặt tay lên vai Minh. “Thôi con, cô ấy trẻ người non dạ, chắc không cố ý đâu. Mắng thế đủ rồi.”

Minh thở dài, nhưng vẫn không rời mắt khỏi Linh. “Cô Linh, hôm nay tôi sẽ không đuổi việc cô, vì mẹ tôi xin cho cô. Nhưng tôi mong đây là lần cuối cùng tôi thấy thái độ như vậy. Nếu còn tái diễn, cô tự hiểu hậu quả.”

Thang máy dừng ở tầng 30. Minh đỡ mẹ bước ra, không nhìn lại Linh dù chỉ một giây. Linh đứng đó, chân như đóng đinh, lòng trĩu nặng xấu hổ và lo sợ. Cô nhận ra rằng, trong cái thế giới hào nhoáng của những bộ vest và giày cao gót, cô đã quên mất điều giản dị nhất: sự tôn trọng.

Bà Hiền, khi bước vào văn phòng sang trọng của con trai, vẫn giữ nụ cười hiền hậu. Minh kéo ghế cho mẹ, mở hộp cơm, mùi thơm của cá kho tộ lan tỏa. “Mẹ, mẹ đúng là không ai sánh bằng. Con bận rộn thế này mà mẹ vẫn chăm con từng bữa.”

Bà Hiền cười, xoa đầu con trai như khi anh còn bé. “Mẹ chẳng cần gì nhiều, chỉ mong con khỏe mạnh, sống tử tế. Giàu có đến đâu, nếu không có lòng tốt, cũng chẳng đáng gì.”

Minh gật đầu, lòng thầm cảm ơn mẹ – người đã dạy anh không chỉ cách làm giàu, mà còn cách làm người. Trong khi đó, ở dưới sảnh, Linh ngồi thẫn thờ, tự nhủ sẽ không bao giờ để vẻ bề ngoài che mờ mắt mình nữa.

Câu chuyện về bà lão trong thang máy lan truyền trong công ty như một bài học. Không ai dám bàn tán về bà Hiền với vẻ khinh thường nữa, và Linh, từ đó, trở thành một người cẩn trọng hơn, không chỉ trong lời nói mà cả trong cách nhìn nhận cuộc sống.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here