Gia đình ông Tư và bà Thoan là hàng xóm kiểu mẫu của khu phố nhỏ ven thị xã – sống yên ổn, chẳng ai nghĩ từng có mâu thuẫn nội bộ nào.
Con trai ông Tư – Minh – cưới vợ là Hà, một cô gái có học, biết điều. Bà Thoan – mẹ ruột của Hà – từ khi gả con, vẫn thường xuyên lui tới thăm nom. Nhưng dần dần, bà nhận ra một điều rất lạ: mỗi lần đến chơi bất ngờ, Hà và cha chồng – ông Tư – thường nhìn nhau rất… ngại ngùng.
Ban đầu bà nghĩ mình nhạy cảm quá. Cho đến một đêm, bà về quê trên danh nghĩa “ở chơi vài hôm”, nhưng thật ra lén quay lại giữa đêm để… nghe lén một cuộc trò chuyện trong nhà thông gia. Chính xác là cuộc nói chuyện giữa con gái mình và ông Tư.
Tối đó, đúng như linh cảm, bà nghe rõ tiếng Hà thì thầm trong nhà bếp:
– “Con đã làm đúng như lời ba dặn. Còn lại ba xử lý đi.”
– “Ừ. Đừng để thằng Minh nghi ngờ. Mọi chuyện phải kết thúc trong im lặng.”
Bà chết lặng. Trong đầu lập tức dựng nên hàng loạt kịch bản: hai người họ đang giấu Minh chuyện gì? Tình cảm? Mưu đồ?
Cả đêm bà không ngủ được.
Kế hoạch “bốc trần” được khởi động
Ngay hôm sau, bà Thoan không làm ầm lên. Ngược lại, gọi điện mời cả xóm đến nhà thông gia “liên hoan bất ngờ”. Bà cười rạng rỡ tuyên bố:
– “Nhà tôi hôm nay vui lắm! Có bí mật lớn muốn chia sẻ với cả làng, không giữ trong lòng nữa!”
Mọi người đổ về, tưởng bà khoe chuyện trúng đất hay con cái thăng chức.
Giữa lúc tiệc đang vui, bà Thoan đứng dậy, chỉ tay về phía ông Tư và con gái mình:
– “Tôi xin phép nói một điều mà tôi – người mẹ đẻ – không thể nhắm mắt cho qua.
Tôi đã nghe thấy cuộc nói chuyện lúc nửa đêm giữa hai người. Nếu không có gì mờ ám, sao phải lén lút?
Ông là cha chồng, nó là con dâu – mà bảo nhau ‘giấu Minh’, ‘xử lý trong im lặng’? Là sao?”
Cả xóm sững sờ.
Ông Tư chỉ ngồi im, không phản ứng. Hà thì bật khóc.
Một hồi lâu, ông Tư mới đứng dậy, rút trong túi ra một xấp giấy tờ.
– “Bà tưởng tôi ngoại tình với con dâu bà à? Bà nghe lén nửa câu rồi dựng chuyện như trong phim.
Đây là đơn chuyển nhượng quyền sở hữu công ty mà tôi vừa làm xong.
Con trai bà – Minh – ham mê cá độ, nợ cả tỷ bạc. Tôi phải âm thầm bán toàn bộ cổ phần mình đứng tên để trả nợ, giữ thể diện cho nó.
Còn Hà – con dâu bà – là người đứng ra vay nóng trong lúc gấp gáp, suýt bị giang hồ truy đến tận nhà. Tôi bảo con bé im lặng, để tôi lo nốt phần còn lại.
Chúng tôi giấu vì không muốn bà… làm ầm lên như hôm nay.”
Cả xóm chết lặng.
Kết thúc:
Bà Thoan ngồi sụp xuống, gương mặt trắng bệch. Không phải vì bị “lật mặt”, mà vì nhận ra mình vừa bôi nhọ danh dự con gái và người đã cứu cả gia đình khỏi vỡ nợ.
Bữa tiệc tan trong lặng lẽ. Ông Tư và Hà cũng bỏ vào trong, không một lời.
Từ hôm ấy, cánh cổng nhà khép kín hơn. Những lời khen gia giáo mẫu mực không còn vang trong xóm nữa. Chỉ còn lời xì xào:
“Đúng là miệng đời ghê gớm… Nghe nửa câu tưởng đã nắm cả ván cờ.”