Bạn có tin rằng… một cuốc xe, có thể xoay chuyển cả số phận?

0
7

Hào là sinh viên năm cuối của Đại học Bách Khoa Hồ Chí Minh. Gia cảnh nghèo khó, bố mẹ ở quê làm ruộng, gánh từng bó rau, từng sọt cá để lo cho cậu ăn học. Gần đến ngày bảo vệ đồ án tốt nghiệp, trong khi bạn bè được bố mẹ gửi tiền hỗ trợ, thì Hào phải gồng mình vừa học vừa chạy xe ôm công nghệ kiếm sống. Cậu chỉ nghĩ đơn giản: “Cố thêm vài tháng nữa, ra trường có việc làm, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Đêm hôm đó, Sài Gòn đổ cơn mưa rào. Hào vừa định tắt ứng dụng, quay xe về trọ thì điện thoại rung lên một cuốc xe mới. Vị trí đón khách cách cậu chỉ 300 mét – gần đến mức khiến cậu lưỡng lự. “Thôi ráng thêm cuốc nữa, mai ăn cơm trứng cũng đỡ tội,” cậu thở dài, vặn tay ga phóng đi.

Địa điểm là một con hẻm nhỏ ở quận 10, ánh đèn vàng lập lòe, nước mưa chảy thành dòng. Khi Hào đến nơi, cậu thấy một người đàn ông trạc tuổi trung niên đang loay hoay bế một người phụ nữ đang đau đớn ôm bụng. Máu loang đỏ cả chiếc váy. Người đàn ông kêu thất thanh:

— Làm ơn! Làm ơn chở vợ tôi đến bệnh viện Từ Dũ! Cô ấy đang chuyển dạ sớm, tôi không bắt được taxi!

Không chần chừ, Hào tắt app, bảo người đàn ông ôm vợ ngồi lên xe mình. Mặc dù biết nguy hiểm – cả cho họ lẫn cho chính mình – nhưng trong đầu cậu chỉ vang lên một ý nghĩ: “Nếu là mẹ mình, vợ mình thì sao?”

Chiếc xe lướt như bay trong màn mưa. Tiếng còi, tiếng người, ánh đèn nhòe đi sau tấm kính mưa rối loạn. Hào chẳng quan tâm. Cậu luồn lách, bẻ cua, phóng như một tay đua trong phim hành động. Đến được bệnh viện, bác sĩ lập tức đưa người phụ nữ vào phòng sinh. Cậu ngồi thẫn thờ ngoài hành lang, áo ướt sũng, hai tay run lẩy bẩy.

Khoảng một giờ sau, người đàn ông bước ra, mắt đỏ hoe nhưng đầy xúc động. Anh tiến đến ôm chầm lấy Hào:

— Em cứu vợ và con tôi. Nếu không có em, tôi không dám tưởng tượng chuyện gì đã xảy ra. Cảm ơn em… cảm ơn rất nhiều!

Cậu chỉ gượng cười:

— Không có gì đâu anh. Em chỉ là tài xế. Em đi về nha.

— Khoan đã! Cho tôi biết tên em, để còn biết ai là ân nhân của gia đình mình.

— Dạ, em tên Hào.

— Hào… Tôi tên Dũng. Em nhớ nhé.

Ba tuần sau, khi Hào đang chuẩn bị đồ án thì nhận được cuộc gọi lạ. Đầu dây bên kia vang lên giọng quen thuộc:

— Em còn nhớ tôi không? Tôi là Dũng – chồng của chị Linh hôm đó em đưa đi viện. Con tôi đã chào đời an toàn. Bé trai. Và điều đầu tiên nó cất tiếng gọi là… “Hào”.

Tim Hào thắt lại.

— Chúng tôi quyết định đặt tên con là Nguyễn Minh Hào, để ghi nhớ người đã cứu mạng mẹ con nó. Và tôi muốn mời em đến nhà ăn bữa cơm cảm ơn. À, mà tôi chưa nói, tôi là giám đốc một công ty công nghệ. Nếu em không phiền, tôi muốn giới thiệu em thực tập, rồi làm việc ở công ty luôn. Có được không?

Hào chết lặng vài giây. Cậu chưa bao giờ nghĩ một hành động nhỏ lại có thể mang lại kết quả lớn đến thế. Trong đầu cậu vang lên lời mẹ từng dạy: “Gieo điều tốt, ắt gặp điều lành.”

Những tháng tiếp theo, cuộc sống Hào bước sang trang mới. Cậu được nhận vào công ty Dũng làm thực tập sinh. Công việc ban đầu khó khăn, vì môi trường chuyên nghiệp, yêu cầu cao. Nhưng nhờ bản lĩnh và tinh thần cầu tiến, Hào tiến bộ từng ngày. Anh Dũng luôn theo sát, giúp đỡ cậu như người thầy, người anh cả.

Dự án đầu tiên Hào tham gia là một phần mềm quản lý dữ liệu cho bệnh viện. Cậu làm việc hăng say, nhiều đêm thức trắng bên bàn phím. Một lần nọ, khi nộp bản thiết kế giao diện, giám đốc kỹ thuật nhìn bản vẽ và khẽ gật đầu:

— Cậu có tiềm năng lắm, Hào à. Làm tốt nữa đi, tương lai sẽ rất rộng mở.

Cảm giác được công nhận, được tin tưởng là điều Hào chưa từng dám mơ đến.

Đến cuối kỳ, Hào tốt nghiệp loại Giỏi, đứng trong Top 5 của khóa. Cậu nhận được thư mời làm việc chính thức từ công ty Dũng với mức lương khởi điểm gần gấp ba lần mức trung bình sinh viên mới ra trường. Ngày nhận quyết định, Hào ôm mẹ khóc như một đứa trẻ khi về quê báo tin:

— Mẹ ơi, con làm được rồi!

Mẹ Hào chỉ lặng lẽ vuốt tóc con, mắt ngấn nước.

— Mẹ biết con trai mẹ giỏi mà… Nhưng hơn hết, con là người tử tế.

Hai năm sau, công ty của Dũng mở thêm chi nhánh ở Đà Nẵng, và Hào được cử làm trưởng nhóm phát triển sản phẩm mới. Cậu thuê một căn chung cư nhỏ, sống cùng bạn gái – là cô bạn học cũ từ Bách Khoa, cũng từng lặng lẽ giúp đỡ Hào khi cậu túng thiếu.

Một hôm, trong buổi hội thảo chia sẻ với sinh viên năm cuối, khi được hỏi “Bí quyết thành công của anh là gì?”, Hào chỉ mỉm cười:

— Một cuốc xe trong đêm mưa.

Cả hội trường ngơ ngác.

— Đôi khi, bạn chẳng biết việc mình làm hôm nay sẽ thay đổi điều gì. Nhưng nếu bạn sống tử tế, sống thật, thì cuộc sống sẽ không phụ bạn. Ngày đó, tôi chỉ dừng xe lại để giúp một người lạ. Nhưng điều đó đã mở ra cả một tương lai mà tôi chưa từng tưởng tượng.

Một tràng vỗ tay vang lên.

Hào vẫn giữ liên lạc thân thiết với gia đình anh Dũng. Bé Minh Hào đã biết đi, mỗi lần gặp là nhào vào lòng cậu mà gọi: “Chú Hào, chú Hào!” Có lần, cậu hỏi đùa:

— Sau này cháu muốn làm gì nào?

Thằng bé đáp nhanh:

— Cháu muốn làm tài xế cứu người, như chú Hào!

Hào bật cười. Nhưng trong tim cậu, có điều gì đó chạm sâu. Phải rồi – nếu một hành động tử tế của cậu đã thay đổi được số phận, thì biết đâu, sau này Minh Hào cũng sẽ tiếp tục lan tỏa điều đó.

Giống như hạt giống nhỏ, được gieo trong đêm mưa.

Cuộc đời không phải lúc nào cũng công bằng, cũng không dễ đoán. Nhưng sự tử tế, cho dù là âm thầm hay vô danh, vẫn luôn có sức mạnh lớn hơn những gì ta tưởng. Và biết đâu, chính những khoảnh khắc bất ngờ ấy, lại là khởi đầu cho một hành trình không ai ngờ đến.

Bạn có tin rằng… một cuốc xe, có thể xoay chuyển cả số phận?

 

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here