Bố chồng tôi vừa mới qua đời chưa tròn 49 ngày, không khí tang tóc vẫn còn phảng phất trong căn nhà. Hằng ngày, theo lời dặn của mẹ chồng, tôi phải lụi cụi nấu cơm canh, bưng lên mâm cao cỗ đầy để cúng ông. Tôi vốn nghĩ đó chỉ là tâm nguyện của bà dành cho người chồng đã khuất, nên nhẫn nhịn làm tròn phận dâu.
Nhưng hôm ấy… khi vừa bưng mâm cơm lên đặt trên bàn thờ, tôi bàng hoàng chết lặng trước những lời khấn vái mà mẹ chồng lẩm bẩm:
“Ông ơi… ông phù hộ cho tôi và… để mọi chuyện trót lọt, không ai phát hiện ra… Chúng ta đã che giấu bao năm nay rồi, xin ông đừng trách tôi…”
Tôi giật thót, tim đập loạn nhịp. “Chúng ta” mà bà nói là gì? Chuyện gì đã giấu bao năm nay? Tôi chưa kịp hiểu thì ánh mắt bà khẽ liếc về phía sau mâm cơm. Run run, tôi cúi xuống nhìn kỹ…
Trời đất ơi! Ở phía sau mâm cơm cúng, ẩn dưới lớp khăn phủ, là một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, trong đó chứa đầy những xấp giấy tờ vàng mã bị bóc lẫn với… một cuốn sổ đỏ và những bọc tiền mặt được quấn kín bằng túi nilon.
Chưa kịp hoàn hồn thì mẹ chồng quay phắt lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi, giọng lạnh lẽo rít qua kẽ răng:
“Mày đã thấy hết rồi phải không? Vậy thì… tao buộc mày phải im lặng, nếu không, cả cái bí mật ông ấy mang xuống mộ sẽ chẳng còn yên ổn nữa đâu…”
Tôi tái mét, toàn thân lạnh toát. Hóa ra, đằng sau những mâm cơm cúng linh đình kia không chỉ là lòng thành, mà còn che đậy một sự thật động trời — một khối tài sản khổng lồ và một bí mật đen tối mà cả bố chồng và mẹ chồng đã giấu kín bao năm nay…