Bố mẹ vợ cho tiền xây nhà, bố mẹ tôi cho đất, nhà vừa mới xây xong còn chưa kịp ăn

0
16

Bố mẹ vợ cho tiền xây nhà, bố mẹ tôi cho đất, hai vợ chồng chắt chiu từng đồng nên căn nhà mơ ước vừa mới dựng xong, còn chưa kịp ăn bữa tân gia đã rộn ràng tiếng khen ngợi.

Vậy mà, ngay hôm sau, mẹ vợ thẳng thừng tuyên bố:

– “Đất là đất của nhà thông gia, nhưng tiền làm nhà của mẹ. Vậy nên phải để con gái mẹ đứng tên sổ đỏ, không bàn cãi!”

Không khí bỗng đặc quánh, vợ tôi cúi gằm, còn tôi thì nghẹn họng, vừa uất ức vừa thấy bị coi thường. Nhưng tôi không vội phản ứng, chỉ lặng lẽ gật đầu “để tính”.

Hôm sau, tôi âm thầm chuẩn bị một mâm cỗ lớn, đích thân sang mời mẹ vợ đến dùng cơm. Cả nhà đang vui vẻ ăn uống thì tôi bỗng nghiêm giọng, xin phép mọi người im lặng. Tôi đứng dậy, rót chén rượu, chậm rãi đưa tay chỉ lên bàn thờ giữa phòng khách.

Trên đó, không phải chỉ có bát hương tổ tiên, mà còn đặt trang trọng một tập giấy tờ đỏ chói kèm theo di ảnh của ông bà nội tôi. Tôi nhìn thẳng vào mẹ vợ:

– “Ngôi nhà này được dựng trên đất tổ tiên. Con đã ghi rõ trong sổ đỏ: đất là của bố mẹ để lại, còn căn nhà này con ghi cả tên con lẫn vợ. Không ai có quyền xóa bỏ gốc rễ ấy. Hôm nay con mời mẹ sang không phải để tranh giành, mà để mẹ hiểu, nếu ai dám phủ nhận công lao tổ tiên, con sẽ coi như bất hiếu.”

Không khí lặng ngắt. Mẹ vợ nhìn lên, thấy tên tôi đứng hiên ngang trên giấy, bên cạnh còn có bức ảnh ông bà, bỗng rén hẳn, mặt tái mét. Bà ấp úng vài câu rồi bất ngờ rút trong túi ra 50 triệu, đặt xuống bàn:

– “Mẹ… mẹ chỉ muốn các con có cuộc sống vững vàng thôi. Thôi thì coi như mẹ góp thêm chút lộc mới, không nhắc gì nữa cả.”

Cả mâm cỗ sững sờ. Tôi mỉm cười, nâng chén rượu:

– “Mẹ cứ yên tâm. Nhà này là của vợ chồng con, nhưng gốc rễ tổ tiên thì không ai có quyền xóa bỏ. Vậy mới bền.”

Không ai dám hạnh họe thêm nửa lời. Căn nhà hôm ấy như vừa được “yểm” một lớp linh khí, ai bước vào cũng phải nể.