Ngày đó, tôi – Hà – đã 28 tuổi, là nhân viên truyền thông trong một công ty lớn ở thành phố. Người yêu tôi – anh Minh – là doanh nhân thành đạt, đã cầu hôn sau 2 năm gắn bó.
Thế nhưng, khi mọi thứ đang chuẩn bị cho đám cưới, mẹ tôi lôi tôi vào bếp, rút khăn lau nước mắt:
– “Mẹ biết con khổ, nhưng con út nó dại, lại lỡ yêu Minh. Giờ nó có thai rồi… Con là chị, con hy sinh một lần đi.”
Tôi đứng chết trân.
Con út mới 22 tuổi, học trung cấp, chưa từng ra ngoài đi làm, chỉ biết xài tiền bố mẹ gửi. Cô ta từng cười khẩy:
– “Chị với anh Minh là tình yêu công sở nhạt toẹt. Đàn ông như anh ấy, chị không giữ được đâu.”
Tôi không tin lời con bé… cho đến khi bố mẹ tôi ép tôi ký giấy hủy hôn, còn tổ chức đám cưới cho em út với anh Minh chỉ sau 2 tháng.
Tôi dứt áo ra đi, cắt đứt liên lạc với cả nhà, chuyển công ty, sống như một cái bóng. Mỗi lần báo mạng đăng hình cưới của em gái, tôi đều né tránh.
3 năm trôi qua. Một hôm, tin tức lan truyền:
Em gái tôi sinh đôi 2 bé trai kháu khỉnh.
Báo mạng gọi đó là “phúc phần trời ban”, người ngoài xuýt xoa: “Đúng là gả giàu gặp thời!”. Cả họ kéo nhau đến bệnh viện mừng rỡ, chuẩn bị làm lễ đầy tháng linh đình.
Chỉ có tôi biết… Minh bị vô sinh.
Vô sinh bẩm sinh. Chính tôi là người cùng anh đi khám sau một năm cố gắng có con.
Bác sĩ vừa bế hai đứa trẻ ra khỏi phòng mổ, liếc nhìn cặp sinh đôi, sắc mặt khựng lại. Ông nhỏ giọng hỏi:
– “Anh là chồng sản phụ?”
Minh gật.
Bác sĩ trầm giọng:
– “Tôi rất tiếc… Nhưng hai cháu có biểu hiện di truyền của nhóm máu đặc biệt – điều này… không thể là con của anh.”
Mẹ chồng nghe được, xỉu tại chỗ. Minh đứng không vững. Gia đình choáng váng. Em gái tôi lúc đó đang tỉnh thuốc mê, thấy cả đoàn người lặng lẽ nhìn mình bằng ánh mắt như sét đánh.
Ngày hôm sau, một phong bì được gửi đến tận tay Minh, bên trong là bản xét nghiệm ADN – người cha thật sự của hai đứa trẻ là một người bạn thân lâu năm của em tôi, từng qua lại thời học cấp 3.
Dưới lá thư, là một dòng viết tay bằng mực đỏ:
“Cái gì giành được bằng phản bội, thì sớm muộn cũng phải trả bằng cay đắng.
Chúc mừng hai người.”
Không ai biết lá thư đó tôi gửi. Không phải để trả thù, mà để họ hiểu:
Không phải ai im lặng cũng yếu đuối. Và không phải cứ lấy được người đàn ông của người khác là hạnh phúc.
Tôi giờ làm trưởng phòng, sống tự lập, và đang chuẩn bị đám cưới với một người đàn ông tử tế khác – người chưa từng hỏi quá khứ của tôi.
Minh im hơi lặng tiếng, còn em gái thì bị gia đình chồng ruồng bỏ, cuộc sống lao đao.
Người chị gái từng “cắn răng nhường chồng” năm xưa giờ lại là người duy nhất mỉm cười. Không vì hả hê, mà vì cuối cùng cô ấy không đánh mất chính mình để chạy theo một cuộc đời giả dối.