Chồng cho 10k đi chợ mỗi ngày suốt 3 tháng, tôi không than thở lấy 1 câu

0
18

Anh Hùng – trưởng phòng kế toán, lương tháng hơn 30 triệu, nhưng mỗi sáng chỉ rút đúng 10 nghìn đồng dúi vào tay vợ trước khi đi làm.

— “Lo liệu sao thì lo. Tôi không in tiền đâu,” anh nói, ánh mắt khinh khỉnh.

Chị Mai – vợ anh – không than, không khóc, chỉ lặng lẽ nhận lấy tờ tiền nhàu nát.
Căn nhà 50m² vẫn sạch sẽ. Cơm tối vẫn đủ canh, rau, đôi khi còn có miếng trứng rán hay lát cá kho.

Hàng xóm thì thầm:
— “Không hiểu sao chị Mai chịu được. Ăn 10 nghìn một ngày mà không than tiếng nào.”
— “Chắc nó ngu hoặc quá yêu.”

Chị chỉ cười, chẳng bao giờ giải thích.

**

Ba tháng trôi qua. Đều đặn mỗi ngày 10 nghìn.
Anh Hùng càng lúc càng hằn học, coi thường vợ rõ mặt. Cô nhân viên mới trong phòng làm việc bắt đầu xuất hiện trong danh bạ “ưu tiên liên lạc”.

Đến một buổi sáng chủ nhật, anh Hùng thức dậy và… không thấy vợ đâu.
Trên bàn là một phong bì dày, một lá thư tay ngắn ngủi và chìa khóa nhà.

“Anh à, 10 nghìn một ngày – đúng là không đủ cho bữa ăn. Nhưng em không tiêu. Em đi rửa bát buổi trưa ở căng-tin, chiều quét sân chung cư, tối phụ bán hàng online.

Mỗi ngày em tiết kiệm từng nghìn. Ba tháng, em để dành được 11 triệu.

Còn 489 triệu còn lại – là em gom từ sổ tiết kiệm bố mẹ để lại, vốn định dành cho con sau này. Nhưng giờ em để lại cho anh.

Em sẽ đi xa một thời gian. Cũng là để anh được tự do.

Đừng tìm em. Đừng giải thích. Em không giận đâu. Chỉ thấy tiếc…

… tiếc 10 năm thanh xuân đã nhầm người.”

Anh Hùng chết lặng. Đếm từng tờ tiền mà tay run bần bật. Đọc đi đọc lại dòng chữ “Em không giận đâu…” mà cổ họng nghẹn ứ.

Cô nhân viên trẻ vừa gọi điện hẹn cà phê, anh tắt máy.

Tối đó, lần đầu tiên căn nhà không có bữa cơm. Và cũng là lần đầu tiên… anh phải tự nấu.

**

Ba tháng sau, chị Mai trở lại – không phải để nối lại – mà là để đón con trai.
Chị bước xuống từ xe taxi, tay xách vali, diện váy đơn giản nhưng toát lên thần thái mới.

Anh Hùng mở cửa, nghẹn ngào:
— “Mai… anh… anh biết mình sai…”

Chị chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai con:
— “Con chào ba đi. Mình về ngoại sống rồi.”

Cánh cửa đóng lại.
Không tiếng cãi vã. Không nước mắt. Chỉ còn lại một người đàn ông với 500 triệu… và khoảng trống không gì lấp nổi.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here