Chồng đã mất 6 năm vì ta;;i nạ//n lao động ở nước ngoài, hôm đó tôi

0
11

Chồng tôi đã mất 6 năm vì tai nạn lao động ở nước ngoài – cho đến sáng hôm ấy, con trai tôi nói một câu khiến tôi đứng chết lặng giữa đường

Sáu năm trước, chồng tôi đi lao động ở nước ngoài với ước mơ đổi đời. Anh ấy làm trong một công trình xây dựng lớn, và rồi… tai nạn xảy ra. Một vụ sập giàn giáo kinh hoàng. Tin báo về như nhát dao đâm thẳng vào tim tôi: “Anh ấy không qua khỏi.”

Tôi gục ngã, nhưng vẫn phải đứng dậy vì con. Nó khi ấy còn chưa biết nói. Tôi nuốt nước mắt, vừa làm mẹ, vừa làm cha.

Rồi sáng nay, như mọi ngày, tôi dắt con đi học. Trời lất phất mưa.

Giữa lúc đang bận che ô, thằng bé – giờ đã 7 tuổi – bất ngờ kéo tay tôi, chỉ về phía bên kia đường.
Nó nói, giọng rất bình thản, như thể vừa thấy một người quen:

“Mẹ ơi, sao bố lại mặc áo mưa màu xanh, đứng kia kìa?”

Tôi chết lặng.

Ánh mắt tôi lập tức nhìn theo hướng con chỉ. Và đúng thật… có một người đàn ông, cao lớn, mặc chiếc áo mưa màu xanh, quay lưng lại phía chúng tôi. Anh ta đứng im, sát mép đường, như đang chờ đèn đỏ.

Tôi không hiểu sao tim mình đập mạnh đến thế. Một cảm giác kỳ lạ – vừa quen thuộc, vừa mơ hồ – khiến tôi không thở được.

Tôi chạy đến. Người đàn ông quay lại…

Tôi đứng chết lặng một giây dài, cảm giác mơ hồ vẫn vây quanh. Người đàn ông đó… anh ấy nhìn tôi, ánh mắt chợt lóe lên sự quen thuộc lạ kỳ, nhưng chỉ trong tích tắc, rồi lại trở nên xa lạ như một bóng ma.

Cảm giác ấy khiến tôi như bị đóng băng, không thể nhúc nhích. Con trai tôi vẫn đứng bên cạnh, ngây thơ, nhìn tôi rồi lại nhìn người đàn ông kia, như thể đang đợi tôi phản ứng.

“Con nói đúng không?” Tôi mím môi, khẽ hỏi, giọng run run, không hiểu tại sao mình lại cảm thấy sợ hãi đến thế.

Người đàn ông đứng đó, im lặng. Tôi càng tiến gần, càng nhận ra có gì đó không ổn. Anh ấy không hề động đậy. Làn mưa nhẹ rơi trên áo mưa xanh, nhưng tôi không thể thấy rõ được gương mặt anh ta qua lớp mưa giăng mờ ảo.

Rồi, khi tôi chỉ còn cách anh ta vài bước, một điều kỳ lạ xảy ra. Người đàn ông quay lưng lại, bước đi nhanh chóng mà không hề quay lại nhìn.

Nhưng khi anh ta quay đi, tôi nhận ra… đó là chiếc áo mưa mà chồng tôi hay mặc mỗi lần ra ngoài khi trời mưa. Chiếc áo mưa cũ kỹ, đã sờn rách một chút, nhưng tôi biết rõ, đó là của anh.

Bất giác, tôi hét lên: “Anh, anh là ai?!”

Nhưng rồi, chỉ có gió và mưa trả lời tôi. Anh ta không quay lại.

Tôi đứng thẫn thờ, lòng nặng trĩu. Con trai tôi lại kéo tay tôi, giọng ngây thơ nhưng đầy kiên quyết:

“Mẹ, sao mẹ không gọi bố lại?”

Tôi nhìn con, trong lòng chợt dâng lên một nỗi lo âu, một nỗi đau khôn tả. Bước chân tôi bỗng trở nên nặng nề.

Chồng tôi đã mất 6 năm, hay thật sự… anh ấy chưa bao giờ rời đi?

Câu hỏi đó cứ vẳng mãi trong đầu tôi, như một nỗi ám ảnh không lời giải.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here