Chồng vừa ch;/ôn c/ất cho vợ xong thì nhận được tin nhắn từ tài khoản ngân hàng của cô

0
5

Vợ tôi – Mai – mất vì đột quỵ, khi đang ngồi soạn nốt bản kế hoạch ở công ty.

 

 

Không dấu hiệu báo trước, không lời trăn trối. Cô ấy gục xuống bàn làm việc vào một buổi chiều tháng Mười.

Chúng tôi chưa có con. Vẫn đang trả góp căn hộ 2 phòng ngủ ở quận 7. Mỗi sáng vẫn hay chạm môi nhau trước khi ra khỏi cửa, vẫn hỏi: “Tối ăn gì?” và “Mình đi Đà Lạt cuối tháng nhé?”

Tang lễ diễn ra đơn giản, đúng như những gì Mai luôn mong. Tôi như người mất hồn suốt ba ngày. Mắt ráo hoảnh, nhưng tim thì như ai bóp chặt từng nhịp.

Ngày chôn cất, sau khi mọi người đã ra về gần hết, tôi ở lại nghĩa trang, ngồi gục bên mộ.

 

 

Điện thoại rung.

[SMS] Tài khoản của NGUYEN T. MAI vừa chuyển 300.000.000 VND đến tài khoản NGUYEN V. T – nội dung: “Anh giữ đúng lời hứa. Đừng để anh ấy biết.”

 

 

Tôi chết sững.

Tài khoản của Mai?

 

 

Không thể nào. Cô ấy mất rồi.

Làm sao có thể…?

 

 

Tôi run tay mở ứng dụng ngân hàng – tài khoản của Mai vẫn còn đăng nhập sẵn trong máy tôi. Cô chưa từng đổi mật khẩu, vì chẳng bao giờ cô giấu tôi điều gì cả… tôi tưởng vậy.

 

 

Lịch sử giao dịch rõ rành rành. Giao dịch chuyển khoản được thực hiện vào 9:42 sáng hôm nay – 30 phút sau khi hạ huyệt.

 

 

Số dư trong tài khoản gần như cạn sạch.

Tôi bật dậy. Não quay cuồng. Tim đập dồn dập như có trăm nhịp đan chồng lên nhau.

 

 

Một email thông báo vừa hiện lên:

Gửi anh, nếu em không còn nữa…
Em xin lỗi vì đã không dũng cảm nói sớm.
Người đó là anh trai em. Không phải anh ruột, nhưng là người đã cùng em lớn lên.
Em không thể nói, vì sợ anh tổn thương. Em không phản bội anh, chỉ là… em không đủ mạnh mẽ để gói quá khứ vào một lời nói thật.
Mong anh tha lỗi. Em yêu anh. Và chưa từng yêu ai khác.

Tôi chết đứng.

 

 

Mai từng kể mình là con nuôi – nhưng chỉ một lần duy nhất, rồi né tránh mỗi khi tôi hỏi.

Tôi bắt đầu tra cứu cái tên Nguyễn Văn T., người nhận tiền.

 

 

Hai ngày sau, tôi tìm được ông ta trong một thị xã nhỏ ở miền Trung.

 

 

Người đàn ông chạc 40, dáng lam lũ, vừa thấy tôi đã lặng người:

 

 

– “Anh là chồng của Mai?”

Tôi gật.

 

 

Ông ta thở dài:

– “Mai là em gái tôi. Lúc nhỏ, mẹ mất vì tai nạn. Bố đi tù vì cờ bạc. Mai được một gia đình giàu nhận nuôi, với điều kiện cắt đứt hoàn toàn liên lạc với quá khứ. Nhưng nó vẫn âm thầm gửi tiền về suốt gần 10 năm qua. Em sợ anh biết sẽ buồn. Lần cuối cùng em gọi, giọng yếu lắm, em chỉ bảo: ‘Em không còn nhiều thời gian… Em không kịp quay về quê gặp anh, thôi thì giữ giùm em chút này. Nhưng đừng cho anh ấy biết, để anh ấy giữ mãi hình ảnh tốt đẹp về em.’”

 

 

Tôi nghẹn. Gió lồng lộng thổi xuyên qua lòng ngực trống rỗng của tôi.

Mai đã giữ lời. Cô chọn che đi quá khứ đầy buồn đau để tôi có được một người vợ “hoàn hảo”.

 

 

Nhưng tôi thà biết sớm… để còn ôm lấy cô mà nói:

“Em không cần hoàn hảo. Chỉ cần là em thôi.”

 

 

Tôi trở lại nghĩa trang vào một buổi chiều mưa nhẹ.

Trước bia mộ khắc tên Mai, tôi đặt một cành hoa bách hợp.
Không mang theo nước mắt, chỉ có một lời thì thầm:

 

 

“Anh biết rồi. Và anh tự hào vì đã yêu một người như em.”

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here