Chú chó cắ/n đi;;ên lo//ạn c/ào rách váy cô dâu ngay giữa lễ cưới – và thứ nó kéo ra từ bó hoa

0
3

Trong ánh nắng vàng rực rỡ của một buổi chiều mùa hè, lễ cưới của Minh và Lan diễn ra tại một khu vườn cổ kính, được trang trí bằng những dải lụa trắng và hoa hồng đỏ thắm. Khách mời ngồi chật kín, ai nấy đều rạng rỡ trước vẻ đẹp lộng lẫy của cô dâu Lan trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi. Minh, chú rể, đứng bên cạnh, không giấu nổi nụ cười hạnh phúc. Nhưng không ai ngờ rằng, khoảnh khắc đẹp đẽ ấy sắp sửa bị phá tan bởi một nhân vật không mời: chú chó Max của gia đình chú rể.

Max, một con chó lông vàng nghịch ngợm, vốn được cột dây ở góc vườn để tránh làm phiền. Nhưng bằng cách nào đó, nó đã thoát ra, đôi mắt sáng quắc, lao thẳng vào giữa buổi lễ như một cơn lốc. Tiếng sủa điên cuồng vang lên, khiến cả hội trường giật mình. Trước khi ai kịp phản ứng, Max nhảy bổ vào Lan, dùng móng vuốt cào rách tà váy cưới, để lại những đường xước dài trên lớp vải satin. Lan hét lên, cố giữ bó hoa hồng trắng trong tay, nhưng Max không dừng lại. Nó ngoạm lấy bó hoa, giật mạnh, khiến những cánh hoa rơi lả tả xuống đất.

Khách mời chết lặng, vài người đứng bật dậy, còn Minh thì lao đến cố kéo Max ra. Nhưng rồi, giữa đống cánh hoa vương vãi, một thứ nhỏ bé, lấp lánh rơi ra từ bó hoa, lăn trên nền đất. Một chiếc nhẫn vàng, không phải nhẫn cưới, với viên đá xanh lấp lánh, nằm trơ trọi giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Không gian như ngừng thở. Lan tái mặt, tay run rẩy, trong khi Minh nhặt chiếc nhẫn lên, ánh mắt tối sầm.

“Đây là gì, Lan?” Minh hỏi, giọng trầm nhưng sắc lạnh.

Lan lắp bắp, cố tìm lời giải thích, nhưng ánh mắt cô đã tiết lộ sự hoảng loạn. Đám đông bắt đầu xì xào. Mẹ của Minh, bà Hương, bước tới, nhìn chiếc nhẫn và đột nhiên che miệng, mắt mở to. “Chiếc nhẫn này… Nó là của Tuấn!” bà thốt lên, giọng run rẩy.

Tuấn – người yêu cũ của Lan, người mà ai cũng nghĩ cô đã cắt đứt từ lâu. Nhưng chiếc nhẫn này, món quà đính ước mà Tuấn từng tặng Lan, lại xuất hiện trong bó hoa cưới, như một bí mật được che giấu cẩn thận. Khách mời bắt đầu thì thầm, những mảnh ghép câu chuyện dần lộ ra. Hóa ra, Lan chưa bao giờ thực sự quên Tuấn. Cô giữ chiếc nhẫn như một kỷ vật, và vì lý do nào đó, đã giấu nó trong bó hoa – có lẽ là một cách để giữ Tuấn gần mình trong ngày trọng đại.

Nhưng điều khiến tất cả sững sờ hơn cả là một mẩu giấy nhỏ, cũng rơi ra từ bó hoa, bị Max tha tới chân Minh. Minh mở ra, đọc to với giọng run run: “Lan, nếu em đổi ý, anh vẫn đợi. Tuấn.” Mẩu giấy được viết vội, như thể vừa được gửi đến ngay trước lễ cưới.

Không gian chìm trong im lặng. Lan bật khóc, cố giải thích rằng cô không có ý định phản bội, rằng cô chỉ giữ nhẫn vì hoài niệm, rằng cô không biết mẩu giấy đó ở đâu ra. Nhưng Minh không nghe. Anh lặng lẽ tháo nhẫn cưới, đặt vào tay Lan, rồi bước đi, để lại cô dâu đứng đó, giữa đống hoa tan tác và ánh mắt của hàng trăm người.

Max, sau khi gây ra cơn bão, nằm dài dưới đất, ngáp dài, như thể chẳng hề hay biết mình vừa phơi bày một bí mật động trời. Lễ cưới tan rã trong hỗn loạn, và câu chuyện về chú chó điên loạn cùng bí mật trong bó hoa trở thành đề tài bàn tán khắp thị trấn suốt nhiều năm sau.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here