Chủ tịch Nguyễn Văn Hùng là một người đàn ông thành đạt, nổi tiếng với sự khắc nghiệt nhưng cũng rất quan tâm đến nhân viên. Ông điều hành một tập đoàn lớn tại Việt Nam, nơi mà anh Trần Minh Tuấn – một nhân viên trẻ đầy triển vọng – đã làm việc được hơn ba năm. Tuấn là một chàng trai nhiệt huyết, luôn hoàn thành nhiệm vụ và được mọi người trong công ty yêu mến. Nhưng gần đây, Tuan xin nghỉ phép dài ngày vì lý do sức khỏe, khiến ông Hùng không khỏi lo lắng.
Một buổi chiều sau, sau khi kết thúc cuộc thi quan trọng, anh Hùng quyết định đích thân đến thăm nhà Tuấn để thăm tình hình. Ông mang theo một món quà với những món bổ dưỡng, hy vọng có thể động viên tinh thần cậu nhân viên trẻ. Trên đường đi, ông nghĩ: “Tuấn là một nhân viên tốt, mình phải làm gì đó để cậu ấy sớm quay lại công việc.”
Khi đến nơi, ông Hùng bước lên ngôi nhà nhỏ nhưng ấm cúng ở ngoại ô thành phố. Không khí trong nhà có phần tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng chim hót líu lo bên ngoài. Tuấn ra đón ông với vẻ mặt nhợt nhạt, đôi mắt đỏ hoe. Nhìn thấy ông Hùng, Quận vương đầu chào, giọng nói chạy:
“hạ không mong đợi lại đến tận đây… Cháu xin lỗi vì đã nghỉ lâu như vậy.”
Ông Hùng hiền cười hiền từ, gió vai Tuấn:
“Không sao đâu, sức khỏe là quan trọng nhất. Cháu yên nghỉ cho khỏe, công ty chờ đợi cháu quay lại.”
Tuấn mời ông Hùng vào nhà. Khi bước vào phòng khách, ông Hùng chợt khựng lại. Trên bàn làm việc nhỏ đặt ở góc phòng, một bức ảnh đen trắng được hiển thị rõ ràng. Trong ảnh là một người phụ nữ lớn tuổi, có vẻ mặt hiền hậu nhưng ánh mắt đầy u buồn. Bên cạnh tấm ảnh là bát hương còn nghi ngút khói, vài cây nhang đang cháy và một bình hoa tươi. Ông Hùng cảm thấy tim mình như thắt lại. Ông quay sang Tuan, giọng lạc đi:
“Đây… đây là ai vậy Tuấn?”
Tuấn ngả đầu, nước mắt bắt đầu rơi. Cậu bé thơm đáp:
“Đây là mẹ cháu, chú ạ. Mẹ vừa mất cách đây một tuần… Cháu không thể vượt qua được cú sốc này.”
Nghe Tuấn nói, ông Hùng chết lặng. Ông không ngờ rằng lý do Tuấn nghỉ làm không chỉ đơn thuần là bệnh tật, mà là nỗi đau mất đi người thân yêu nhất. Ông nhớ lại mẹ của mình – người cũng đã qua đời nhiều năm trước – và cảm giác mất xoa bóp như ùa về, khiến ông không Kìm được nước mắt. Ông bước đến ôm chặt Tuấn, cả hai người đàn ông khóc nức nở giữa căn hộ nhỏ.
“Chú hiểu cảm giác của cháu,” ông Hùng nói, giọng ông run run. “Chú cũng từng mất mẹ, và đến giờ vẫn không nguôi nỗi nhớ. Nhưng cháu phải mạnh mẽ lên, mẹ cháu trên trời chắc chắn muốn cháu sống thật tốt.”
Tuấn gật đầu, ôm lấy ông Hùng như tìm được một nền tảng tinh thần. Trong khoảnh khắc giải quyết, khoảng cách giữa một vị trí chủ nhà và một nhân viên không còn nữa, chỉ còn lại sự đồng cảm sâu sắc giữa hai con người từng trải qua nỗi đau mất mát.
Sau đó, anh Hùng quyết định hỗ trợ Tuấn một khoản tiền để vượt qua giai đoạn khó khăn. Ông cũng sắp xếp cho Tuấn một kỳ nghỉ dài hơn, đồng thời bố trí người thay thế tạm thời để cậu không phải lo lắng về công việc. Dần dần, Tuấn lấy lại tinh thần và quay trở lại công ty, mang theo lòng biết ơn sâu sắc với vị trí chủ giàu lòng nhân ái.
Câu chuyện về chuyến thăm nhà ấy lan truyền trong công ty, khiến mọi người càng thêm kính trọng ông Hùng – không chỉ vì tài lãnh đạo mà còn vì tim trái ấm áp và cảm giác thoải mái hiểu rằng ông dành cho nhân viên của mình.