Trần Tuấn Khải – Chủ tịch của tập đoàn Tâm An – một người trẻ nhưng cứng cáp, thành công, luôn lạnh lùng với thương trường, nhưng lại dịu dàng với nhân viên. Một đêm mưa, anh bất ngờ nhận được cuộc gọi từ phòng nhân sự:”Anh Khải, có chuyện này… nhân viên của phòng kế hoạch – Nguyễn Văn Thịnh – vừa nhập viện. Bệnh tình nặng mà hoàn cảnh lại khó khăn. Chúng tôi định báo anh để xem có thể giúp…”Im lặng vài giây, Khải trả lời ngắn gọn:”Tôi sẽ tới thăm gia đình cậu ấy.”Sáng hôm sau, chiếc xe đen dừng lại trước căn nhà cấp 4 nằm lọt thỏm giữa khu xóm nghèo. Khải bước vào, không vệ sĩ, không phô trương. Mẹ của Thịnh – một bà cụ khắc khổ – tiếp đón anh bằng nụ cười ấm áp.“Cảm ơn cậu chủ đã ghé… Thằng Thịnh nó hiền, không có phước như người ta…”Khải bước vào trong. Anh đảo mắt quanh nhà. Đôi chân như đông cứng lại khi nhìn thấy một bức ảnh thờ trên bàn.Một người đàn ông trung niên với ánh mắt cương nghị quen thuộc đến đau lòng.“Bà ơi… người trong ảnh là ai vậy ạ?”“Cha ruột thằng Thịnh đó cậu… Nó lớn lên không có ông ấy bên cạnh. Nhưng nó quý, nên giữ ảnh này từ lúc còn nhỏ xíu đi lạc. Tôi thấy nó đi lang thang nên đem về nuôi lớn…”Khải như không thể thở được. Anh bước đến gần, tay run run. Đó là cha của anh. Là người cha đã mất gần ba mươi năm trước.“Không thể nào… đây là cha tôi…”Khải ngồi bệt xuống nền. Tim anh đập loạn, đầu óc quay cuồng.“Năm ấy tôi và em trai đi cùng mẹ lên thị trấn xin việc. Giữa chợ đông người, tôi lạc mất nó. Tôi gào thét tìm em suốt mấy ngày trời… rồi mẹ tôi đổ bệnh. Chúng tôi không bao giờ tìm lại được em ấy…”“Cậu… nói cái gì?”“Em trai tôi tên Thịnh. Mẹ tôi giờ vẫn giữ chiếc áo em mặc ngày hôm đó, không giặt, như một vết đau mãi không lành…”Một lát sau, từ phía hành lang, Thịnh được người y tá dìu về. Anh còn yếu, nhưng vẫn gượng cười:“Mẹ… ai vậy?”Ánh mắt Khải và Thịnh chạm nhau.Giây đầu là ngỡ ngàng.Giây thứ hai là… bối rối.Giây thứ ba… là nước mắt.“Thịnh… em… là em thật sao?”“Sao anh… biết tên em?”“Anh là Khải… anh của em đây…”“Anh… Khải…?” – Thịnh lắp bắp, đôi mắt ngập tràn nỗi niềm, rồi bỗng run lên, nức nở – “Em tưởng… anh không còn sống…”“Không. Anh luôn sống để tìm em. Mẹ vẫn chờ em từng ngày…”Hai anh em ôm chầm lấy nhau, giữa tiếng mưa đang rơi nặng hạt ngoài hiên, như tiếng của những năm tháng xa cách đang tan vào đất trời.Vài ngày sau, tại căn nhà nhỏ, bà cụ – mẹ của Khải và Thịnh – run rẩy bước xuống xe. Bà nhìn thấy đứa con trai thất lạc năm nào giờ tóc đã hoa râm, nhưng nụ cười vẫn như thuở bé.“Mẹ… con xin lỗi… con đã không thể tự tìm mẹ…”“Không… không, chỉ cần còn sống, là mẹ đã mãn nguyện…”Khải đứng đó, lặng lẽ lau nước mắt, lòng thầm hứa sẽ dùng cả phần đời còn lại để bù đắp.Khải xây lại ngôi nhà mới khang trang cho mẹ nuôi và em. Mỗi sáng, anh đều ghé qua dùng bữa, như một nghi thức thiêng liêng của những người đã từng đánh mất nhau, giờ được sống lại trong vòng tay gia đình.Chiếc bàn thờ vẫn giữ bức ảnh cha. Nhưng giờ, trước ảnh, luôn có ba bát hương – một cho cha, một cho tình anh em, và một cho người mẹ chưa bao giờ ngừng hy vọng. Và một người mẹ nuôi tốt bụng.Và với Khải, mọi vinh quang trên thương trường, cũng không quý bằng giây phút ngỡ ngàng đứng trước bàn thờ, khi trái tim anh nhận ra: gia đình vẫn còn đây. Chỉ là… chưa đến lúc gặp lại.