Cô b/ồ của chồng v/á/c bụng bầu đến phá đám cưới – cô ta không biết

0
4

Tiếng nhạc cưới vang lên rộn ràng giữa sảnh tiệc sang trọng của một khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố. Tôi – Lan, đứng đó, trong bộ váy cưới trắng muốt, tay siết chặt bó hoa lan hồ điệp, môi mím chặt để che giấu cơn run rẩy từ tận sâu bên trong.

Không phải vì tôi xúc động khi kết hôn cùng người đàn ông này – Dũng. Mà vì tôi biết, kịch đã đến hồi cao trào.

Và rồi… như thể đã được lập trình trước, cửa sảnh cưới bật mở. Mọi ánh mắt quay lại, tiếng bàn tán bắt đầu râm ran như ong vỡ tổ.

Một người phụ nữ bụng bầu vượt mặt, môi son đỏ chót, váy bó sát trễ ngực, lù lù bước vào giữa đám cưới, ánh mắt như dao lia về phía tôi và chú rể đang đứng trên sân khấu.

Tôi nén nụ cười. Cô ta đến rồi. Đúng như tôi dự đoán.

2 năm trước…

Tôi phát hiện ra chồng sắp cưới – Dũng, ngoại tình với một cô gái trẻ hơn tôi gần chục tuổi. Tên cô ta là My, một nhân viên thực tập ở công ty Dũng. Khi biết chuyện, tôi không làm ầm lên. Tôi lặng lẽ đóng vai người vợ chưa cưới mù quáng, ngoan ngoãn, tiếp tục chuẩn bị đám cưới trong im lặng.

Không phải vì tôi yếu đuối. Mà vì tôi thông minh hơn họ tưởng.

Tôi thuê thám tử theo dõi Dũng. Mỗi tấm ảnh, mỗi đoạn ghi âm, mỗi cuộc hẹn hò lén lút, tôi đều giữ lại cẩn thận. Thậm chí có cả đoạn clip họ ở khách sạn – đầy đủ mặt mũi và âm thanh rành rọt. Không thiếu thứ gì.

Khi biết cô ta có thai, Dũng bắt đầu hoảng loạn. Nhưng hắn không muốn mất tôi – người phụ nữ mà hắn xem là “vợ chuẩn mực” để mang ra khoe mẽ, là “mái ấm ổn định”. Còn My? Chỉ là “giải trí”. Hắn từng nói vậy trong một đoạn ghi âm mà tôi có.

Họ nghĩ tôi không biết gì. Nhưng tôi biết. Biết hết. Và tôi cũng biết, tôi cần đợi.

Trở lại hiện tại…

My sấn tới gần sân khấu, ánh mắt rực lửa, giọng nói sắc như dao:

– Dũng! Anh định cưới cô ta à? Còn đứa bé trong bụng tôi thì sao? Anh từng hứa sẽ ly hôn, sẽ cưới tôi! Giờ anh đứng đây, mặc đồ cưới, như thể chúng ta chưa từng có gì sao?

Cả sảnh cưới như nín thở. Dũng sững sờ, mồ hôi túa ra như tắm. Tôi quay sang nhìn hắn, cố giấu sự thích thú trong ánh mắt. Hắn lắp bắp:

– My… em… em đừng làm loạn ở đây. Đợi anh nói chuyện đã…

My cười khẩy, rồi móc ra một xấp ảnh:

– Tôi làm loạn? Thế còn những gì anh làm với tôi? Những lần anh đến căn hộ tôi giữa đêm, những lần anh ép tôi bỏ thai rồi lại quay về năn nỉ tôi giữ lại… Giờ tôi giữ rồi, anh lại chạy về bên cô vợ già này à?

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi, chờ phản ứng. Tôi mỉm cười. Nhẹ nhàng. Thanh lịch.

– Chị không phải già, em ạ. Chị hơn em vài tuổi thôi, nhưng chị biết phân biệt đúng sai. Còn em, chắc do trẻ quá nên chưa hiểu ra mình chỉ là một món đồ chơi bị lừa.

My trừng mắt:

– Chị câm miệng! Đừng có làm như chị là nạn nhân trong chuyện này. Chính chị mới là kẻ chen chân! Nếu không có chị, Dũng đã ở bên tôi!

Tôi quay sang nhìn Dũng – lúc này đã tím tái mặt mày. Hắn cố kéo My ra ngoài nhưng bị cô ta giật tay lại:

– Đừng chạm vào tôi! Anh là đồ khốn! Anh nói gì đi! Hay tất cả những lời anh nói chỉ là dối trá?

Tôi bước xuống khỏi sân khấu, chậm rãi tiến về phía họ. Tiếng váy cưới sột soạt vang lên rõ ràng giữa không gian căng như dây đàn. Tôi nói:

– My, em có biết vì sao chị im lặng suốt 2 năm qua không?

Cô ta cau mày, không trả lời.

– Vì chị chờ ngày này. Chờ ngày em tự dâng mình đến, làm bẽ mặt chính mình. Em nghĩ em phá được đám cưới này sao? Không. Chính em là con cờ trong ván cờ chị bày ra.

Tôi rút trong túi váy ra một chiếc USB.

– Trong đây là toàn bộ bằng chứng về mối quan hệ của em và Dũng: hình ảnh, ghi âm, cả clip ở khách sạn. Tất cả đã được sao lưu. Chị đã gửi bản gốc cho luật sư từ một tuần trước. Nếu em muốn chơi, chị chơi tới cùng.

My tái mặt. Dũng thì như chết đứng. Tôi quay sang nói tiếp, giọng vẫn dịu dàng như đang tiếp khách:

– À, quên nói. Dũng – anh chưa nói cho mọi người biết rằng công ty anh sắp bị điều tra vì rút ruột công trình, đúng không? Em có biết, Dũng dùng tiền công ty để mua túi hiệu, dẫn em đi du lịch không? Chị đã gửi hồ sơ đó cho thanh tra rồi. Tháng sau sẽ có kết quả.

My há hốc miệng. Còn Dũng… quỳ xuống.

– Lan… em… tha cho anh… anh sai rồi… tha cho anh…

Tôi nhìn hắn, ánh mắt không chút cảm xúc:

– Tha? Anh có nhớ ngày tôi ngồi ngoài phòng cấp cứu, khóc một mình vì mất đứa con đầu lòng, còn anh thì đang ôm ả này trong khách sạn không? Anh có nhớ tôi từng nói: tôi không trả thù, không phải vì tôi tha thứ, mà vì tôi chờ đúng thời điểm?

Tôi quay lại sân khấu, giọng nói rõ ràng:

– Xin lỗi quý vị. Đám cưới hôm nay không thể tiếp tục. Nhưng không phải vì tôi bị phản bội. Mà vì tôi vừa chính thức hủy hôn với kẻ phản bội.

Tiếng vỗ tay vang lên từ phía một nhóm bạn tôi. Họ đã biết kế hoạch. Họ là người giúp tôi thu thập chứng cứ, là người giữ mọi bí mật trong suốt hai năm trời

Tôi cởi bỏ chiếc nhẫn đính hôn, ném thẳng về phía Dũng.

– Anh giữ lấy mà đeo cho cô bồ của anh. Tôi không cần thứ kim cương máu me dối trá đó.

6 tháng sau…

Tôi ngồi trong quán cà phê, nhấm nháp ly espresso đậm vị. Trên màn hình điện thoại là bản tin: “Giám đốc công ty xây dựng T.T bị khởi tố vì tội lạm dụng tín nhiệm, gian lận tài chính.”

Dũng. Giờ đã bị điều tra, bị công ty sa thải, bị bố mẹ từ mặt. Còn My? Tôi nghe nói cô ta sinh con, nhưng không có nơi nương tựa, cuối cùng về quê sống tạm bợ, chờ người chu cấp mà chẳng ai đến.

Còn tôi?

Tôi không gục ngã. Tôi thành lập công ty riêng, bắt đầu lại từ con số 0, nhưng lần này – là vì chính mình. Không còn ai bên cạnh lừa dối. Không còn nước mắt vì một kẻ không xứng đáng.

Tôi nhìn vào gương, thấy một người phụ nữ mạnh mẽ, kiêu hãnh. Tôi không cần kết hôn để chứng minh giá trị bản thân. Tôi chỉ cần là chính mình – một người đã đợi đúng ngày, đúng lúc, để lật ngược ván cờ.

Vì không phải lúc nào im lặng cũng là yếu đuối. Đôi khi, đó là bước lùi để bật xa hơn. Và đôi khi, người ta không cần trả thù bằng máu, mà bằng sự thất bại của kẻ đã nghĩ mình khôn ngoan hơn người khác.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here