Chiếc xe Grab dừng lại trước cổng nhà hàng tiệc cưới. Một cô gái trẻ bước xuống, mặc váy giản dị, tay xách túi quà gói sơ sài. Chỉ vài giây sau, tiếng xì xào bắt đầu vang lên từ nhóm họ hàng đứng gần cửa ra vào:
“Trời ơi, đi Grab đến đám cưới á? Nghèo vậy sao còn tới?”
“Chắc tới ăn ké, tặng quà chắc cái bánh trung thu!”
“Chị dâu cũ mà cũng mặt dày ghê ha…”
Cô gái lặng lẽ cười, không đáp. Cô đi thẳng vào trong, ngồi một góc, chẳng ai bắt chuyện. Không một lời chào đón. Không ai thèm hỏi han.
Tiệc cưới diễn ra rình rang. Đến phần trao quà cưới, từng người thân lần lượt lên sân khấu tặng phong bì, vàng, quà kỷ niệm… Người thì khoe lắc tay 2 chỉ, người thì lì xì tiền đô.
Cuối cùng, cô gái bước lên. Ánh mắt mọi người đầy sự khinh miệt.
Nhưng rồi… cô đưa cho cô dâu chú rể một chiếc hộp nhỏ, bên trong là sổ đỏ đất mặt tiền ngay trung tâm thành phố. Cùng với một tấm thiệp:
“Chúc em – em gái cùng cha khác mẹ – hạnh phúc trọn đời. Đây là món quà mẹ chị để lại trước khi mất.”
Không gian lặng như tờ. Không ai nói nổi lời nào. Những người nãy giờ cười cợt nhìn nhau bối rối. Cô gái chỉ cười nhẹ rồi rời khỏi buổi tiệc, vẫn bằng chiếc Grab cũ kỹ.