Cô gái x-inh đ-ẹp ôm con xin trú mưa vào lúc nửa đêm, người đàn ông sống một mình

0
49

Ông Tư – sống một mình đã hơn chục năm ở cuối xóm – vốn là người kín tiếng, trầm mặc, nhưng hiền lành.

Đêm đó mưa như trút, sấm sét đùng đoàng, lúc gần nửa đêm thì có tiếng gõ cửa vội vã.
Ông mở cửa thì thấy một cô gái trẻ mặc váy trắng, ôm đứa bé chừng 2 tuổi, người run lập cập, tóc tai ướt sũng, nước mắt lẫn nước mưa.

“Cháu xin bác cho trú nhờ một đêm… Mưa to quá, cháu không biết đi đâu…”

Ông Tư không nỡ đuổi. Dù có hơi lạ lẫm, ông vẫn sắp chăn chiếu cho mẹ con cô gái ngủ trong phòng khách, còn mình thì vào buồng trong.


Nhưng sáng hôm sau…

Khi hàng xóm vừa thức dậy chuẩn bị ra chợ, họ chết sững khi thấy… cửa nhà ông Tư vẫn mở toang.
Trên bậc thềm là một đống quần áo ướt sũng, chiếc váy trắng treo lơ lửng trên cánh cửa như ai cố ý phơi.
Trên ghế gỗ vẫn còn vết lõm nhỏ – như vừa có người ngồi cả đêm.
Nhưng… không hề thấy cô gái hay đứa bé đâu cả.


Cao trào ập đến khi ông Tư bước ra…

Khuôn mặt ông tái nhợt, tay run cầm cập, chỉ vào góc bàn rồi nghẹn giọng:

“Tôi dậy từ 5h sáng… nhưng ghế vẫn còn ướt lạnh…
Và cái này… nó để lại…”

Trên mặt bàn là một mẩu giấy ố vàng, viết bằng nét chữ run rẩy:

“Cảm ơn bác… nếu bác không mở cửa, hai mẹ con cháu chắc đã không chịu nổi đêm cuối cùng…”

Bên cạnh là một bản tin báo in mờ, rách góc – với tiêu đề: “Phát hiện xác hai mẹ con trôi dạt ở đập Bàu Sậy sau 3 ngày mất tích.”
Tấm ảnh phía dưới… chính là gương mặt cô gái và đứa bé đêm qua.

Cô gái và con đã mất từ 3 ngày trước.
Và cái đêm mưa ấy… chỉ có ông Tư nhìn thấy họ.
Chính lòng tốt của ông – dù vô thức – đã cho hai mẹ con một nơi ấm áp cuối cùng để… rời đi thanh thản.

Từ đó, đêm mưa, ông Tư luôn đặt thêm một chiếc ghế trống và một chiếc áo mưa nhỏ trước hiên.
Ông nói: “Để phòng khi ai đó lại cần trú tạm…”

“Có những oan hồn không lang thang vì oán hận…
Mà chỉ đi tìm một lần được người ta mở cửa,
Dù chỉ để cảm ơn… và chào tạm biệt.”

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here