Con dâu chẳng dám tiêu pha gì gửi hết về quê cho mẹ chồng để tiết kiệm

0
22

Ngày cưới về làm dâu, tôi một mực tiết kiệm. Chồng đi làm lương tháng, tôi chi tiêu dè sẻn, không dám sắm sửa gì cho bản thân hay con cái. Bao nhiêu đồng tích cóp, tôi đều gửi hết về quê cho mẹ chồng, nghĩ bụng: “Để bà giữ hộ, sau này gom góp đủ thì mua nhà, đỡ phải thuê trọ bấp bênh.”

Mấy năm ròng, tôi sống chắt bóp, ngay cả bộ quần áo tử tế cũng chẳng dám mua, chỉ mong có ngày đường đường chính chính cầm số tiền ấy để đổi lấy căn hộ nhỏ ở thành phố.

Cho đến hôm ấy, sau bao chờ đợi, tôi vui mừng thông báo với chồng:

“Mình đủ tiền mua nhà rồi. Em tính mai về quê xin mẹ đưa lại để thanh toán.”

Hai vợ chồng hí hửng bắt xe về, vượt cả trăm cây số trong tâm thế hân hoan. Tôi đã tưởng tượng cảnh mình cầm chồng sổ tiết kiệm trên tay, lòng rộn ràng hạnh phúc.

Thế nhưng, vừa ngồi xuống bàn nước, chưa kịp mở lời chào hỏi, tôi đã chết lặng trước câu trả lời lạnh băng của mẹ chồng:

“Tiền nào? Tao giữ hộ tụi mày khi nào? Ở đây chưa từng có đồng nào hết!”

Tôi bàng hoàng, ngỡ tai mình nghe nhầm. Nhưng bà nói dứt khoát, giọng còn đanh lại như muốn phủi sạch trách nhiệm.

Căn phòng chìm vào im lặng. Tôi run rẩy lục tung từng lời nhắn gửi, từng lần chuyển tiền nhưng chẳng có giấy tờ chứng minh. Bao nhiêu năm trời chắt chiu, hóa ra tất cả chỉ là một con số 0 trống rỗng.

Chồng tôi sững sờ, mắt đỏ hoe nhìn mẹ mình. Nhưng điều khiến tôi đông cứng người lại là khoảnh khắc tiếp theo: trong cơn hoảng loạn, tôi bắt gặp em gái chồng từ trong buồng bước ra, khoác trên người bộ váy hàng hiệu lấp lánh, đôi giày da còn mới nguyên, trên tay là chiếc điện thoại đời mới nhất.

Lúc ấy tôi mới hiểu, số tiền mình nai lưng gửi về suốt bao năm qua… đã chảy đi đâu.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here