“Bây Giờ Bà Gặp Rồi Đó”
Buổi sáng giáp Tết, nhà bà Lý rộn ràng. Gà đã làm sẵn, bánh chưng đang gói dở, mùi hành phi và nước mắm ngào ngạt cả gian bếp. Con dâu bà, Thảo, đang loay hoay bên thau nước làm gà. Cô làm nhanh, cẩn thận, tay vẫn còn lạnh buốt.
Chồng cô – Quân – từ đâu đi vào, nhìn qua rồi nhăn mặt:
— Trời ơi, em làm kiểu gì mà lông gà còn nguyên thế kia? Làm ăn bẩn thỉu quá, có cho ai ăn không vậy?
Thảo đứng sững lại. Nét mặt cô từ ngạc nhiên chuyển sang bực tức. Cô bỏ con dao xuống, lau tay vào tạp dề, giọng gằn lại:
— Anh thử làm thử coi? Từ sáng tới giờ ai nấu, ai dọn, ai làm ba con gà? Còn anh thì đi đâu? Về chỉ biết chê?
Quân chưa kịp đáp thì bà Lý, từ trong nhà đi ra, giọng chua chát:
— Con gái nhà ai mà dữ như sư tử vậy? Tao sống đến giờ chưa từng thấy đứa con dâu nào ăn nói trống không, chưa gì đã quát tháo chồng nó như thế.
Thảo quay phắt lại, mắt đỏ hoe nhưng giọng đanh lại như dao:
— Thế thì bây giờ bà gặp rồi đó. Con dâu bà dữ như bà nói đấy. Bởi vì con không chịu được cảnh đàn bà nai lưng làm hết mọi việc, còn đàn ông chỉ biết chê bai rồi bỏ đi.
Không khí trong sân như đông cứng lại. Bà Lý chết sững. Quân đứng nghệt ra.
Một lúc sau, Thảo quay lại thau nước, tiếp tục vặt nốt chỗ lông gà còn sót. Cô không khóc, cũng không nói thêm gì nữa.
Chỉ có tiếng nước nhỏ từng giọt xuống nền gạch và tiếng bà Lý lặng lẽ quay đi.
Phần 2: Lửa Đã Cháy Rồi
Buổi trưa, mâm cơm Tết dọn ra nhưng không ai đụng đũa. Không khí căng như dây đàn. Quân ngồi lầm lì, còn Thảo thì lặng im, mắt không nhìn ai.
Bà Lý hắng giọng:
— Giận thì cũng vừa vừa. Mới nói mấy câu mà làm ầm lên, còn ra thể thống gì. Đàn bà con gái mà láo lếu thì sau này ai dạy được con cái?
Thảo ngẩng lên, mặt không còn đỏ nữa mà trắng bệch, giọng đều đều:
— Mẹ yên tâm, con không dạy con mẹ. Con không muốn đứa trẻ sau này học được cách khinh thường vợ như bố nó.
Quân đập đũa xuống bàn:
— Em im đi! Tết nhất mà em muốn nhà cửa tanh bành hả?
Thảo bật dậy, gạt mâm cơm sang bên, nước canh đổ tung tóe:
— Nhà này tanh bành là do anh. Anh chưa bao giờ biết tôn trọng vợ. Làm gì cũng chê, nói gì cũng bác. Bây giờ thì nghe cho rõ: tôi muốn ly hôn!
Bà Lý bật dậy:
— Cô nói cái gì?
— Ly hôn. Tôi sống như người giúp việc có trả lương cũng còn đỡ. Sống trong nhà này, vừa làm mọi thứ vừa chịu chửi, tôi không cần nữa.
Quân đứng bật dậy, giận tím mặt:
— Mày dám nói vậy hả?
Không ngờ, Thảo xông đến, tát bốp vào mặt chồng một cái. Mọi người chết lặng. Cô nói dồn dập, từng chữ như đinh đóng cột:
— Dám. Vì đây không phải là lần đầu tôi muốn thoát khỏi cái cuộc sống tồi tệ này. Và lần này tôi làm thật.
Quân sững người. Bà Lý run run, không biết vì giận hay sợ.
Thảo quay sang nhìn bà, nói bình thản:
— Con sẽ ly hôn. Luật pháp chia tài sản thế nào con theo thế ấy. Con không cần gì nhiều, chỉ cần con trai con ở với con, và một chỗ để hai mẹ con sống bình yên.
Nói rồi, cô bước vào nhà, bế đứa con trai đang ngủ, đi thẳng lên phòng.
Ngoài sân, tiếng gió Tết xào xạc, lạnh ngắt.
Lửa trong nhà đã cháy rồi — không phải lửa nấu bánh, mà là lửa của những năm tháng tổn thương bị dồn nén đến tận cùng.
Cậu có muốn thêm phần kết mở, hoặc cảnh Thảo rời khỏi nhà và bắt đầu cuộc sống mới không?
4o
You said:
kết đi, thảo về nhà đẻ sau khi được chia tài sản, quân đến trả vợ cho bố vợ
ChatGPT said:
Dưới đây là phần kết — vừa cay đắng, vừa nhẹ nhõm, khép lại câu chuyện một cách dứt khoát nhưng vẫn đầy cảm xúc:
Phần Kết: Trả Vợ
Ba tháng sau, căn nhà bên ngoại ở ngoại thành Hà Nội lại có thêm hơi người. Thảo và con trai dọn về sau phiên tòa ly hôn chóng vánh. Cô được chia một khoản tiền đủ để nuôi con, một nửa căn nhà đã trả góp cùng Quân suốt mấy năm — và quan trọng nhất, là quyền nuôi con.
Ngôi nhà cũ kỹ của bố mẹ cô, tưởng như tạm bợ, lại trở thành nơi đầu tiên Thảo thấy mình được thở sau nhiều năm.
Mẹ cô lặng lẽ nấu cơm mỗi ngày. Bố cô, ông Hòa, là người ít nói, nhưng từ khi Thảo về, sáng nào ông cũng đạp xe đi chợ sớm, mua thêm ít rau, ít thịt, như thể để nói một điều gì đó mà ông không quen diễn đạt bằng lời.
Một buổi chiều đầu hạ, khi nắng còn lưng lửng trên rặng cau, cổng nhà có tiếng xe máy.
Quân đứng ngoài, tay dắt chiếc xe cũ, trên yên có túi quần áo và vài thứ lặt vặt.
Ông Hòa từ từ bước ra sân, ánh mắt sắc như ngày còn làm trưởng thôn.
— Mày đến làm gì?
Quân cúi mặt, đặt túi đồ xuống:
— Con… con đến trả vợ.
Ông Hòa nheo mắt, im lặng nhìn người thanh niên từng được mình mừng cưới, từng gọi là “con rể”.
— Nó không còn là vợ mày nữa. Mày trả thì trả cho ai?
Quân nuốt khan, giọng nhỏ dần:
— Cho bố… Cho nhà vợ cũ. Con… sai rồi.
Cánh cửa nhà bật mở. Thảo bế con đi ra, đứng sau lưng bố. Mặt cô bình thản, không còn giận dữ, cũng không có nước mắt.
— Anh về đi. Ở đây chẳng ai cần anh phải “trả” tôi hết. Tôi tự về.
Nói xong, cô quay vào. Cánh cửa khép lại sau lưng, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát.
Quân lặng lẽ nhấc túi đồ lên, quay xe đi. Không ai giữ. Không ai tiễn.
Trên mái nhà, nắng chiều rơi xuống như tấm màn buông chậm — kết thúc một cuộc hôn nhân, và mở ra một đoạn đời mới, nơi Thảo có thể bắt đầu lại. Từ đầu. Từ chính mình.