Tôi có hai cậu con trai. Thằng cả tính tình thẳng thắn nhưng nóng nảy, làm ăn đủ ăn đủ tiêu, thỉnh thoảng hay to tiếng với tôi. Thằng út thì khéo léo, hay quan tâm hỏi han, thi thoảng gửi quà quê về cho bố mẹ.
Một hôm, con cả gọi điện:
“Bố, cho con vay 350 triệu, con mua cái xe chạy dịch vụ.”
Tôi suy nghĩ rồi lắc đầu: “Làm ăn gì thì tính toán cho kỹ, bố không cho vay được.” Thằng cả im lặng, giọng lộ vẻ giận.
Vài tháng sau, con út bảo:
“Bố mẹ, con định mua nhà chung cư, còn thiếu 700 triệu.”
Chưa kịp nó nói thêm, tôi đã gật đầu: “Bố cho luôn.” Thằng út mừng rỡ, ôm chặt lấy tôi.
Nhưng đúng 3 tháng sau, tôi bị tai biến, phải nằm viện. Cần người chăm sóc, tôi đinh ninh con út sẽ sát cánh bên mình. Thế nhưng, những ngày đầu chỉ thấy con cả vào viện, thay nhau trực với mẹ, còn con út… chẳng thấy đâu.
Đến một chiều, con cả ngồi bên giường, nói giọng nghẹn:
“Bố biết tại sao con út biến mất không? Ngay hôm bố đưa tiền, nó đem bán căn nhà đang mua, gom thêm tiền rồi sang nước ngoài định cư với vợ. Giờ bố liên lạc cũng không được đâu…”
Tôi sững sờ, bàn tay run lên. Số tiền 700 triệu tưởng là tình thương, hóa ra lại trở thành cái vé một chiều đưa nó rời khỏi gia đình.
Nhìn đứa con cả đang lau người cho mình, tôi chỉ thở dài. Có lẽ, đôi khi mình thương nhầm, để rồi lúc ngặt nghèo mới nhận ra ai mới thật sự ở lại.
Sự vỡ lẽ dẫn tới một cao trào không ai ngờ. Minh trở về đúng lúc — mệt mỏi, mặt lấm tấm vết cắt nơi tay, nhìn tiều tụy nhưng mắt sáng rực. Nó ôm tôi, nước mắt tuôn:
“Má, con không báo vì sợ má lo. Con sợ má biết sẽ níu con lại, con không muốn má vất vả vì chuyện này. Con bán nhà, lo hết, thuê luật sư, báo công an, và còn phải chôn tiền mặt đi nhiều lần để tránh bị phát hiện. Tùng hắn đã bán rẻ lương tâm để mượn tiền hút chết. Hắn liên kết với bọn đó. Con phải đi làm chứng, lo việc pháp lý và an ninh.”
Khi công an vào cuộc, hàng loạt bằng chứng được lôi ra: hợp đồng vay tiền giả, chứng từ chuyển khoản lạ, tin nhắn đe doạ từ số máy lạ, và lời khai của một người trung gian nói rằng Tùng đã cố tình tạo tình huống để thuyết phục mẹ cho vay, rồi dùng niềm tin ấy để chuyển hướng tài sản. Người ta còn tìm thấy cuộc gọi giữa Tùng và một đại diện của nhóm cho vay vào tháng trước — cuộc gọi mà Tùng đã nghĩ là được xoá nhưng đã bị sao lưu.
Cái cú twist không dừng ở đó: cuộc điều tra hé lộ thêm rằng Tùng đã ký một giấy ủy quyền y tế giả để can thiệp vào hồ sơ bệnh án của tôi, cố gắng khiến bệnh trạng của tôi nặng thêm để dễ can thiệp vào khâu thừa kế. Lần đó, khi tôi tỉnh lại trong bệnh viện và thấy Tùng ở bên, đó chính là thời điểm hắn đang cố dựng vở kịch nhân hậu để lấy lòng mọi người — đồng thời thao túng giấy tờ.
Khi mọi thứ rõ ràng, Tùng bị bắt. Trong phòng giam, nó lặng người, rồi nhìn mẹ bằng một ánh mắt không thể nào quên được. Tôi thấy tiếng thở dài vào lồng ngực mình — nỗi đau vì bị phản bội, nỗi tiếc vì đã từng coi đó là đứa con trai mạnh mẽ, nỗi tự trách vì đã yêu ai đó bằng đôi mắt thiên vị.
Minh ngồi bên ngoài toà, im lặng. Sau cùng, nó bước đến ôm tôi, và cả mẹ con cùng khóc nấc. Tôi nhận ra mình đã nhầm: tưởng chọn người “kiên định” để đặt niềm tin, nhưng chính người âm thầm hy sinh mới là tấm chắn cho gia đình.
Cuộc đời có nhiều lựa chọn mà mắt thường không thấy hết được. Tôi đã cho tiền con út vì lòng tin: một quyết định có cái giá phải trả nhưng cũng cứu cả gia đình khỏi vỡ nợ. Tôi đã từ chối con cả vì bản năng bảo vệ — nhưng không nghĩ nó có thể xấu xa đến vậy.
Kết thúc là hốc sâu thương cảm: Tùng bị xử lý theo pháp luật; gia đình mất thời gian để hàn gắn; Minh mất căn nhà, nhưng giữ lấy lương tri. Tôi phục hồi dần; đôi chân còn yếu nhưng tâm hồn nhẹ nhõm. Hàng xóm khắc họa những ngày gian nan ấy thành một câu chuyện buồn nhưng cũng đầy lòng nhân hậu: có những đứa con bỏ đi, để rồi quay lại như người cứu rỗi; có những người tận bên ta, âm thầm trả giá không cho ai biết.
Một buổi chiều, Minh dẫn về một bó hoa đồng nội nhỏ, đặt lên bàn bệnh: “Má đừng buồn quá. Con biết má đã đau nhiều. Con sẽ ở bên, từng bước.” Tôi nắm tay nó, cố gắng mỉm cười — và lần này là nụ cười của người biết rằng, tiền có thể mua nhà, nhưng không mua được lương tâm.