Trong căn nhà cũ kỹ ở ngoại ô, Lan sống cùng chồng là Tuấn và bố chồng, ông Tâm. Tuấn là kỹ sư, thường xuyên vắng nhà cả tuần vì những chuyến công tác bất tận. Mỗi lần Tuấn rời đi, không khí trong nhà dường như nặng nề hơn. Ông Tâm, vốn ít nói, lại bắt đầu thói quen kỳ lạ: cứ khi Lan ở một mình, ông lại gọi cô vào phòng, giọng trầm và đầy ẩn ý: “Lan, vào đây với bố. Có chuyện cần nói.”
Lan, dù là con dâu ngoan ngoãn, không khỏi rùng mình mỗi khi bước qua cánh cửa gỗ cũ kỹ của phòng ông Tâm. Ông luôn đóng cửa ngay sau lưng cô, ánh mắt sắc bén như muốn che giấu điều gì. Những cuộc trò chuyện thường ngắn, ông hỏi về chuyện nhà, hoặc nhờ cô xem một thứ gì đó trên điện thoại, nhưng cách ông thì thầm, cách ông nhìn quanh như sợ ai nghe thấy, khiến Lan day dứt. Cô tự hỏi: “Bố đang giấu gì? Tại sao cứ phải bí mật thế này?”
Một buổi tối mưa tầm tã, Tuấn đã đi công tác được bốn ngày. Lan đang lau dọn bếp thì tiếng ông Tâm vang lên, gấp gáp hơn thường lệ: “Lan! Vào đây, nhanh lên!” Tim Lan đập thình thịch. Cô bỏ chiếc khăn lau, bước lên lầu, cảm giác như có ai đang theo sau. Khi cô đẩy cửa bước vào, ông Tâm đang ngồi bên bàn, trước mặt là một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, khóa đã mở. Ông ra hiệu cho cô đóng cửa, giọng thì thầm: “Con nhìn cái này. Bố cần con giúp, nhưng không được nói với ai.”
Lan chưa kịp hỏi thì một tiếng động lớn vang lên từ dưới nhà. Cửa chính bật tung. Tiếng bước chân dồn dập trên cầu thang khiến cả hai giật mình. Ông Tâm vội vàng nhét chiếc hộp xuống gầm bàn, nhưng đã muộn. Cửa phòng bật mở, và Tuấn đứng đó, áo ướt sũng, mắt đỏ ngầu. Anh nhìn từ Lan sang bố, rồi lại nhìn cánh cửa khép chặt sau lưng cô. “Hai người đang làm gì?” Giọng Tuấn run lên, pha lẫn giận dữ và hoang mang.
Lan lắp bắp: “Tuấn, anh về khi nào? Không phải anh…” Nhưng Tuấn cắt lời, bước tới, chỉ tay vào bố: “Bố, con muốn nghe sự thật. Mỗi lần con đi vắng, bố gọi vợ con vào đây làm gì? Đừng nói là chuyện nhà cửa nữa!” Không khí như đông đặc. Ông Tâm đứng dậy, ánh mắt ông không còn sắc bén mà đầy đau đớn. Ông thở dài, kéo chiếc hộp gỗ ra, mở nắp.
Bên trong là một cuốn album ảnh cũ, những tấm ảnh đen trắng của một người phụ nữ trẻ, bên cạnh là những lá thư đã ngả vàng. Ông Tâm nói, giọng nghẹn ngào: “Đây là mẹ Tuấn. Bố định làm một món quà cho con, một cuốn sách kể lại chuyện tình của bố và mẹ trước khi mẹ mất. Nhưng bố không giỏi viết, không giỏi sắp xếp. Bố nhờ Lan giúp chỉnh sửa, chọn ảnh, vì bố muốn tặng con nhân dịp sinh nhật. Bố không muốn con biết, sợ con buồn khi nhớ mẹ.”
Tuấn sững sờ, nhìn sang Lan. Cô gật đầu, nước mắt lăn dài: “Bố bảo phải giữ bí mật, vì anh hay xúc động khi nhắc về mẹ. Em chỉ muốn giúp bố hoàn thành tâm nguyện.” Tuấn quỳ xuống, ôm lấy cuốn album, giọng run rẩy: “Con xin lỗi. Con đã nghĩ… Con đã hiểu lầm cả hai người.”
Đêm đó, dưới ánh đèn mờ ảo, cả gia đình ngồi lại, lật từng trang album. Những câu chuyện về người mẹ mà Tuấn chỉ còn nhớ qua ký ức tuổi thơ dần hiện ra, sống động qua nét chữ của Lan và tình yêu của ông Tâm. Cánh cửa phòng không còn khép chặt nữa, mà mở toang, để ánh sáng lấp đầy những nghi ngờ đã từng tồn tại.