Trong một ngôi nhà gỗ cũ kỹ nằm giữa vùng quê yên bình của miền Bắc Việt Nam, tiếng mưa rơi lộp độ trên mái ngói vang lên đều, hòa trộn với tiếng gió rít qua những lát của cửa sổ. Đêm tối mờ mù, ánh sáng từ Chiếc đèn dầu treo lơ lửng trên trần nhà chỉ đủ hắt lên hai bóng người đang ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn gỗ đậm màu sắc. Đó là ông Hùng, một người đàn ông 60 tuổi với mặt giải quyết, tóc đã điểm bạc, và Linh, con dâu của ông, một cô gái trẻ khoảng 30 tuổi, đôi mắt tinh nhưng ánh sáng đầy toan tính.
Linh ngồi thẳng lưng, đôi tay đan chặt vào nhau, giọng nói nhỏ nhưng đầy quyết tâm:
“Bố, con nghĩ chúng ta không thể chờ thêm nữa. Nếu không hành động bây giờ, tài sản của nhà mình sẽ rơi vào tay thằng Nam mất. Nó không đáng đáng đâu, bố biết mà!”
Ông Hùng mím môi, tay ông gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt ngâm nhìn ra cửa sổ, nơi những nỗi mưa đang lăn dài trên kính. Nam là con trai út của ông, người mà ông từng đặt nhiều kỳ vọng, nhưng giờ đây lại trở thành nỗi thất vọng lớn nhất. Nam nghiện cờ bạc, thường xuyên tiêu dùng hoang phí, và không ít lần tạo ra gia đình lao đao vì nợ nần. Trong khi đó, Linh, dù chỉ là con dâu, lại là người chăm chỉ, khéo léo, và luôn biết cách quản lý tài sản của gia đình. Nhưng ông Hùng hiểu, sự tận tuỵ của Linh không hoàn toàn xuất khẩu từ lòng tốt – cô cũng có những toan tính riêng.
“Con nói cũng có lý,” ông Hùng chậm lên tiếng, giọng trầm trầm. ” Nhưng làm thế nào để chàng Nam không nghi ngờ? Dù sao nó cũng là con trai bố, nếu để biết, chắc chắn sẽ làm trầm hương.”
Linh mỉm cười, một nụ cười nhạt. Cô đã chuẩn bị sẵn kế hoạch từ lâu, chỉ chờ ông Hùng đồng ý. Cô thư giãn, lấy từ trong túi xách một tờ giấy, đặt lên bàn trước mặt ông.
“Bố xem này, con đã nhờ người làm giả giấy tiền chuyển nhượng đất đai. Chúng ta sẽ nói với Nam rằng mảnh đất ở ngoại ô đã được bán để trả nợ cho nó. Nhưng thực ra, con đã chuyển quyền sở hữu sang tên con. Sau đó, bố chỉ cần nói với mọi người rằng bố giao hết tài sản cho con quản lý, vì Nam không đáng tin. Dù sao thì mắt trong mọi người, con cũng là người lùn hơn.”
Ông Hùng cầm tập giấy tờ lên, Cô từng trang, ánh mắt ông tăng sáng lên. Kế hoạch của Linh không chỉ kín kẽ mà còn đánh vào điểm yếu của Nam – sự cả tin và lười. Ông biết Nam sẽ không bao giờ kiểm tra kỹ giấy tờ, chỉ cần nghe nói nợ đã được trả là sẽ gật đầu ngay. Nhưng ông vẫn có chút do dự.
” Nhưng nếu chàng Nam phát hiện ra thì sao? Nó sẽ không để yên đâu, Linh. Với lại, mẹ con…bà ấy sẽ nghĩ gì nếu biết bố làm chuyện này?”
Linh nghiêng đầu, giọng cô trở nên mềm mềm hơn, như đang an ủi:
“Bố đừng lo, mẹ sẽ không biết đâu. Con sẽ lo liệu mọi thứ. Còn lại Nam, nếu nó nhẹ làm xoa lên, con đã có cách. Con có bằng chứng về việc nó vay nặng lãi và đánh bạc bất hợp pháp. Chỉ cần báo công an, nó sẽ im ngay. Bố cứ tin con, con làm việc này cũng vì tương lai của cả gia đình mình.”
Tiếng mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, như muốn át đi những lời thì thầm thầm toan tính trong căn phòng. Ông Hùng im lặng một lúc lâu, ánh mắt ông dao động giữa tập giấy tờ và mặt đầy quyết tâm của Linh. Cuối cùng, ông thở dài, đặt tay lên vai cô.
” Đã rồi, cứ làm theo kế hoạch của con. Nhưng Linh này, sau câu chuyện này, con phải hứa với bố một điều – đừng để gia đình mình tan nát. Dù sao, Nam cũng là máu mủ của bố.”
Linh gật đầu, nhưng trong lòng cô, cô biết rằng lời hứa hẹn chỉ là một câu nói để trấn an ông Hùng. Cô đã đi quá xa để dừng lại, và tài sản của gia đình này, cô nhất định phải nắm trong tay. Đêm mưa vẫn kéo dài, và trong ánh sáng mờ ảo của chiếc nhẫn đèn dầu, hai con người ấy tiếp tục bàn bạc, từng bước hoàn thiện âm mưu của mình, không buồn hay biết rằng ngoài cửa sổ, một người bóng tối đang yên tĩnh nghe, đôi mắt đầy bên trong và đau đớn.
Đó là bà Lan, vợ ông Hùng, người đã vô tình phát hiện ra tất cả. Nhưng đó lại là một câu chuyện khác, cho một ngày khác…