Đêm tân hôn tôi tưởng sẽ hạnh phúc ai ngờ tôi vỡ mộng chạy vội

0
26

Tôi là Hùng, 35 tuổi, một kỹ sư xây dựng sống ở Sài Gòn. Cuộc đời tôi từng rất hạnh phúc bên người vợ đầu tiên – Mai – và cậu con trai 5 tuổi tên Bin. Nhưng cách đây 10 tháng, Mai qua đời vì một cơn đột quỵ bất ngờ, để lại tôi trong nỗi đau không nguôi. Tôi một mình nuôi Bin, vừa làm cha vừa làm mẹ, nhưng nỗi cô đơn ngày càng lớn dần. Trong lúc ấy, Linh – cô bạn thân xinh đẹp của tôi từ thời đại học – xuất hiện, an ủi và giúp tôi vượt qua mất mát.

Linh, 32 tuổi, là một cô gái năng động, quyến rũ, và chưa từng kết hôn. Cô thường đến chơi với Bin, nấu ăn cho hai cha con, và lắng nghe tôi tâm sự. Dần dần, tôi cảm nhận được tình cảm từ Linh, và tôi cũng bắt đầu rung động. Chỉ bốn tháng sau cái chết của Mai, tôi quyết định cầu hôn Linh. “Anh không muốn cô đơn nữa. Em sẵn sàng làm mẹ của Bin không?” tôi hỏi. Linh gật đầu, mắt rưng rưng: “Em yêu anh từ lâu rồi, Hùng. Em sẽ chăm sóc Bin như con ruột.”

 

 

Dù gia đình và bạn bè khuyên tôi nên chờ thêm, tôi vẫn quyết định cưới Linh ngay. Tôi nghĩ rằng Linh sẽ là người thay thế Mai, mang lại hạnh phúc cho tôi và Bin. Đám cưới diễn ra đơn giản nhưng ấm cúng, với sự góp mặt của gia đình hai bên và vài người bạn thân. Bin, dù còn nhỏ, cũng vui vẻ gọi Linh là “mẹ Linh”, khiến tôi tin rằng mình đã lựa chọn đúng.

 

 

Đêm tân hôn, tôi hồi hộp như lần đầu cưới vợ. Sau khi Bin ngủ say, tôi và Linh vào phòng, không gian mờ ảo ánh nến. Linh mặc một chiếc váy ngủ mỏng, nụ cười quyến rũ. Tôi ôm cô, chuẩn bị cho một khoảnh khắc thân mật, nhưng rồi cô nói một câu khiến tôi sững sờ: “Hùng, anh phải quên Mai đi. Từ giờ, em là vợ anh, em không muốn sống trong bóng của cô ấy.” Tôi ngỡ ngàng, không ngờ Linh lại nói vậy ngay đêm đầu tiên. “Linh, anh không thể quên Mai. Cô ấy là mẹ của Bin, là một phần đời anh,” tôi đáp, giọng nghẹn lại.

 

 

Linh cau mày, giọng lạnh lùng: “Vậy anh cưới em làm gì? Nếu anh không quên được cô ấy, thì đừng động vào em.” Tôi sững sờ trước thái độ của Linh. Cô tiếp tục: “Em sẽ thay đổi mọi thứ trong nhà này. Đồ của Mai, ảnh của Mai, em không muốn thấy nữa. Bin cũng phải gọi em là mẹ, không được nhắc đến Mai.” Lời nói của Linh như một nhát dao đâm vào tim tôi. Tôi nhận ra, Linh không thực sự chấp nhận quá khứ của tôi, mà muốn xóa bỏ hoàn toàn dấu vết của Mai để khẳng định vị trí của mình.

 

 

Tôi đứng dậy, lòng tan nát. “Linh, em ích kỷ quá. Anh không thể làm vậy với Mai, với Bin, và với cả chính anh,” tôi nói, rồi bỏ ra ngoài. Tôi ngồi ở phòng khách, nhìn di ảnh của Mai trên bàn thờ, nước mắt lăn dài. Tôi vỡ mộng về một hạnh phúc mới, nhận ra rằng mình đã quá vội vàng khi cưới Linh mà không hiểu rõ con người thật của cô.

 

 

Sáng hôm sau, tôi gọi Linh ra nói chuyện. Tôi đề nghị ly hôn, vì tôi biết cuộc hôn nhân này không thể tiếp tục. “Anh xin lỗi, Linh. Anh đã sai khi vội vàng cưới em. Nhưng anh không thể sống với người không tôn trọng quá khứ của anh,” tôi nói. Linh khóc, cố níu kéo, nhưng tôi đã quyết. Chỉ một tháng sau, chúng tôi ly hôn trong im lặng. Linh rời đi, mang theo nỗi hối hận, còn tôi trở lại cuộc sống của một người cha đơn thân.

 

 

Sau chuyện này, tôi nhận ra rằng hạnh phúc không thể xây dựng trên sự vội vàng và thiếu thấu hiểu. Tôi quyết định dành trọn thời gian cho Bin, giữ gìn ký ức về Mai, và không mở lòng thêm lần nào nữa. Đêm tân hôn ấy không chỉ là một kỷ niệm đau lòng, mà còn là bài học đắt giá, nhắc tôi rằng tình yêu thật sự phải bắt đầu từ sự tôn trọng và chấp nhận.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here