Được người phụ nữ cho vay 8 cây vàng rồi mất liên lạc, 20 năm sau tỷ phú mới tìm lại

0
3

Hai mươi năm trước, tại một làng quê nghèo khó ở miền Trung Việt Nam, Nam – một chàng trai trẻ mới 25 tuổi – rơi vào cảnh túng quẫn. Gia đình anh nợ nần chồng chất, mẹ anh bệnh nặng, còn cửa hàng tạp hóa nhỏ – nguồn sống duy nhất của cả nhà – đứng trước nguy cơ phá sản. Trong lúc tuyệt vọng, Nam tình cờ gặp chị Hạnh, một người phụ nữ buôn bán vải ở chợ huyện. Chị hơn Nam mười tuổi, gương mặt phúc hậu, luôn nở nụ cười ấm áp dù cuộc sống của chính chị cũng chẳng dư dả gì

Nghe Nam kể về hoàn cảnh gia đình, chị Hạnh lặng lẽ rút từ trong áo ra một bọc vải nhỏ, bên trong là 8 cây vàng – toàn bộ tài sản chị tích cóp được sau bao năm tần tảo. Chị đưa cho Nam và nói: “Cậu cầm lấy, cứu mẹ và vực dậy cửa hàng. Tôi tin cậu sẽ làm được. Khi nào khá giả, tìm tôi trả cũng được, không vội.” Nam nghẹn ngào, chỉ biết cúi đầu cảm ơn. Anh hỏi địa chỉ của chị, nhưng chị chỉ cười: “Cứ sống tốt, rồi duyên sẽ cho mình gặp lại.”

 

 

Nhờ số vàng ấy, Nam trả được nợ, chữa bệnh cho mẹ và mở rộng cửa hàng. Từ một tiệm tạp hóa nhỏ, anh dần xây dựng được một chuỗi siêu thị lớn, trở thành tỷ phú nổi tiếng khắp cả nước. Nhưng trong lòng Nam, hình ảnh người phụ nữ lạ mặt năm xưa luôn là một nỗi canh cánh. Anh cố tìm chị Hạnh, nhưng chị đã rời chợ huyện ngay sau đó, không để lại tung tích. Hỏi thăm khắp nơi, Nam chỉ nhận được những cái lắc đầu.

 

 

Hai mươi năm trôi qua, Nam giờ đã là một doanh nhân thành đạt, sở hữu khối tài sản khổng lồ. Nhưng mỗi lần nhớ về hành trình của mình, anh không thể quên ân tình của chị Hạnh. Một ngày nọ, tình cờ đọc được bài báo về một người phụ nữ nghèo khó ở vùng quê xa, Nam giật mình khi thấy cái tên “Hạnh” được nhắc đến. Linh tính mách bảo, anh lập tức lên đường.

 

 

Đến nơi, Nam tìm thấy chị Hạnh trong một căn nhà lụp xụp, tường đất nứt nẻ, mái tôn thủng lỗ. Chị giờ đã ngoài 50, tóc bạc trắng, lưng còng, đang chăm sóc một đứa cháu mồ côi. Qua lời kể của hàng xóm, Nam biết rằng sau khi cho anh mượn vàng, chị Hạnh gặp nhiều bất hạnh: chồng chị qua đời vì bạo bệnh, con trai duy nhất mất trong một tai nạn, còn chị thì sống lay lắt bằng nghề nhặt ve chai. Chị chưa từng kể với ai về việc cho Nam mượn vàng, cũng không một lần oán thán số phận.

 

 

Khi Nam đứng trước chị, anh không cầm được nước mắt. Người phụ nữ từng cứu cả gia đình anh giờ sống trong cảnh túng quẫn đến xót lòng. Nam quỳ xuống, nắm tay chị, nghẹn ngào: “Chị Hạnh, sao chị không tìm em? Giá như em tìm được chị sớm hơn, chị đã không phải khổ thế này…” Chị Hạnh chỉ mỉm cười, xoa đầu Nam như ngày xưa: “Thấy cậu thành công, tôi vui rồi. Số vàng ấy là cái duyên, tôi không hối tiếc.”

 

 

Nam bật khóc nức nở. Anh quyết định xây cho chị một ngôi nhà mới, chu cấp cho chị và đứa cháu nhỏ, đồng thời lập một quỹ từ thiện mang tên chị Hạnh để giúp đỡ những người khó khăn. Nhưng trong lòng anh, nỗi day dứt vẫn không nguôi: “Giá như tôi tìm được chị sớm hơn…”

 

 

Câu chuyện về ân tình của chị Hạnh và lòng biết ơn của Nam lan truyền khắp nơi, trở thành bài học về lòng tốt và sự đền đáp, nhắc nhở mọi người rằng một hành động tử tế có thể thay đổi cả một cuộc đời.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here