Đêm ấy, trời đổ mưa như trút nước. Gió rít từng cơn, quất vào mặt người ta như lưỡi dao lạnh buốt. Thành phố co mình dưới ánh đèn đường lờ mờ, chẳng mấy ai dám ra đường trong cơn bão bất ngờ giữa mùa hè.
Trần – một gã xe ôm công nghệ gần như là người duy nhất còn bám trụ ngoài đường. Áo mưa rách bươm, chiếc xe cà tàng ọc ạch từng vòng, hắn đang định tắt app để quay về trọ thì một cuốc xe bật lên: “Đưa tôi về quê. Ngay. Giá bao nhiêu cũng được.”
Người đặt chuyến là một cụ già lưng còng, đội nón lá rách, quần áo ướt sũng, khuôn mặt không thấy rõ dưới ánh đèn. Trần ngần ngại. Quãng đường dài, trời thì như muốn nuốt chửng cả thế giới. Nhưng ánh mắt cụ già—lạnh lẽo, khẩn thiết, và… có gì đó rất lạ lùng—khiến hắn gật đầu.
Chuyến đi kéo dài gần 3 tiếng, băng qua đồng hoang, làng vắng, qua những khúc cua trơn trượt suýt lấy mạng cả hai. Trần chẳng hiểu sao mình vẫn cố chấp chở cụ đi, dù bản năng thì gào thét bắt hắn quay lại. Khi tới nơi—một căn nhà gỗ xập xệ nằm khuất trong rặng tre—cụ chỉ cười, cảm ơn nhẹ nhàng và nhét vào tay Trần một chiếc khăn tay cũ. “Giữ lấy, rồi cháu sẽ hiểu,” cụ nói.
Sáng hôm sau, Trần thức dậy vì tiếng gõ cửa dồn dập. Một người đàn ông mặc vest đen đứng ngoài, tay cầm phong bì dày cộp. Hắn nói một câu mà Trần không bao giờ quên:
“Anh Trần, ông cụ đêm qua là cụ Trịnh Văn Lâm – chủ một tập đoàn lớn. Cụ vừa qua đời đêm qua. Anh là người cuối cùng ở bên cụ. Và anh… là người thừa kế 5 tỷ đồng theo di chúc.”
Trần đứng chết trân. Tim đập như trống trận. Nhưng chưa hết.
Điều kiện duy nhất để nhận toàn bộ số tiền ấy là: Trần phải sống đúng 100 ngày trong chính căn nhà gỗ hoang vắng nơi cụ đã chết. Không điện thoại, không Internet, không được rời khỏi khuôn viên. Và… không được phép để ai bước vào. Dù là ai. Dù họ nói gì.
Gã xe ôm cười khẩy. “Chỉ là ở 100 ngày? Với 5 tỷ? Quá dễ.”
Nhưng đêm đầu tiên, khi cánh cửa vừa đóng lại… chiếc khăn tay cụ đưa hôm nọ tự rơi xuống đất, mở bung ra. Một dòng chữ đỏ như máu hiện lên dưới ánh đèn dầu lập lòe:
“Đừng mở cửa. Dù có nghe giọng ta cầu cứu.”
Trần chết lặng.
Ngoài kia, gió bão lại nổi lên.
Và từ phía cánh rừng, một giọng nói quen thuộc gọi vọng vào: “Trần ơi… mở cửa cho ta với… là cụ đây mà…”