Làng biển nghèo cuối tỉnh Quảng Ngãi, nơi có những mái nhà ngói nâu bạc màu, là nơi ông Tín sống âm thầm suốt 20 năm. Người dân trong làng gọi ông là “ông già đưa thư” – không phải vì ông làm bưu tá, mà vì mỗi sáng sớm, ông đều cặm cụi viết gì đó, cho vào phong bì, rồi cẩn thận cất vào một chiếc hòm gỗ cũ kỹ.
Ông sống một mình trong căn nhà lá xiêu vẹo, không tivi, không điện thoại. Tài sản quý giá nhất là hai bức ảnh nhỏ – một của hai cô gái song sinh, và một là hình vợ ông – đã mất từ năm ông Tín ngoài ba mươi tuổi. Vợ mất vì tai nạn, để lại hai đứa con thơ chưa tròn ba tuổi. Từ đó, ông vừa làm thợ mộc, vừa nuôi con, vừa học viết chữ để có thể viết thư gửi con mỗi năm.
Nhưng lạ thay, những bức thư ấy chưa bao giờ được gửi.
Năm đó, hai cô con gái song sinh – Hà và Hương – được một tổ chức từ thiện nhận đỡ đầu khi họ lên tám. Ông Tín đã dằn lòng, đồng ý cho hai con lên thành phố học nội trú, với điều kiện không được liên lạc để tránh làm ảnh hưởng tâm lý.
Kể từ đó, ông chỉ lặng lẽ dõi theo tin tức con qua người trong tổ chức, chắt chiu từng đồng gửi ngược lên mà không bao giờ tiết lộ danh tính.
Hai mươi năm sau, vào một buổi chiều tháng Mười, một chiếc ô tô đen sang trọng dừng trước ngõ nhà ông. Hai người phụ nữ bước xuống. Họ trẻ trung, thành đạt – một bác sĩ ở Hà Nội, một luật sư ở Sài Gòn.
Họ gọi ông bằng một cái tên xa lạ: “Chú Tín.”
Ông cười gượng, ánh mắt đầy xa cách: “Các cô tìm ai?”
Một lúc sau, họ bày ra một tờ giấy. Là kết quả xét nghiệm ADN – chứng minh ông là cha ruột của họ.
Hai cô con gái bật khóc, nói rằng họ đã âm thầm điều tra suốt nhiều năm qua. Họ tìm thấy bức thư đầu tiên ông viết trong một lần tình cờ gặp lại người tình nguyện viên cũ – người giữ lại một phong thư của ông như kỷ vật.
Họ van xin ông theo họ về sống cùng. Nhưng ông lắc đầu.
“Cha già rồi, quen với tiếng sóng biển. Ở đây, cha còn việc phải làm.”
Sáng hôm sau, ông mất – nhẹ nhàng như một cơn gió.
Trong căn nhà lá, người ta tìm thấy chiếc hòm gỗ với hơn 500 bức thư – mỗi lá là một mảnh ký ức, một lời dặn dò, một câu chuyện về tuổi thơ mà hai chị em chưa từng được nghe. Tất cả đều bắt đầu bằng một câu:
“Gửi Hà và Hương của cha…”
Hai chị em quyết định không mở niêm phong thư. Họ xây lại căn nhà thành “Thư viện của cha”, nơi trưng bày những bức thư chưa gửi – như một minh chứng cho tình cha vĩnh hằng không cần hồi đáp.
Trên tấm bia đá nhỏ ở lối vào, họ khắc đúng một dòng chữ – là câu kết trong bức thư cuối cùng ông Tín từng viết:
“Nếu một ngày các con quay về mà cha không còn nữa, hãy tin rằng cha đã sống hạnh phúc, vì được yêu các con mỗi ngày – dù chỉ trong im lặng.”