Hai năm qua, tôi và anh không có cơ hội gần gũi, chỉ có những cái nắm tay qua song sắt m

0
6

Tôi là Hương, 30 tuổi, sống ở một ngôi làng nhỏ tại Quảng Nam. Cuộc đời tôi tưởng chừng đã rơi vào ngõ cụt khi cách đây hai năm, tôi bị kết án tù vì tội buôn bán hàng cấm – một sai lầm lớn mà tôi mắc phải khi bị bạn bè lôi kéo. Tôi luôn ân hận vì đã khiến gia đình thất vọng, đặc biệt là chồng tôi – anh Dũng, người đàn ông hiền lành và yêu thương tôi hết mực.

 

 

Dũng chưa bao giờ trách móc tôi. Suốt hai năm tôi ở tù, anh vẫn đều đặn thăm nuôi, mang theo những món ăn tôi thích, kể tôi nghe về cuộc sống bên ngoài, và động viên tôi cải tạo tốt để sớm được về. “Em đừng lo, anh đợi em. Khi em ra tù, mình sẽ làm lại từ đầu,” anh nói, ánh mắt đầy tin tưởng. Nhờ anh, tôi có động lực cải tạo, và cuối cùng, tôi được đặc xá sớm vì hành vi tốt. Ngày mai, tôi sẽ chính thức được tự do.

Đêm trước ngày ra tù, Dũng đến gặp tôi trong khu vực thăm thân nhân đặc biệt của trại giam – một căn phòng nhỏ mà các tù nhân được phép gặp gia đình trước khi mãn hạn. Anh mang theo một túi đồ lớn, trong đó là một bộ váy trắng anh mua cho tôi, và một phong bì dày. “Hương, đây là 3 tỷ đồng anh dành dụm được trong hai năm qua,” anh nói, giọng trầm ấm. “Anh muốn em có một khởi đầu mới, mở một cửa hàng nhỏ, sống cuộc đời em mong muốn.”

 

 

Tôi sững sờ, nước mắt lăn dài. “Dũng, anh lấy đâu ra nhiều tiền thế này?” tôi hỏi. Anh kể rằng anh đã bán mảnh đất bố mẹ để lại, làm việc ngày đêm ở công trường, và tiết kiệm từng đồng để tôi có một tương lai tốt hơn. Nhưng rồi anh nói thêm, giọng ngập ngừng: “Hương, anh có một điều kiện. Đêm nay, em có thể nằm cạnh anh không? Anh hứa, anh sẽ không làm gì, chỉ muốn cảm nhận em ở bên anh, như ngày xưa.”

 

 

Tôi lặng người. Hai năm qua, tôi và anh không có cơ hội gần gũi, chỉ có những cái nắm tay qua song sắt và những cái ôm vội vàng trong giờ thăm nuôi. Lời đề nghị của anh khiến tôi xúc động, nhưng cũng lo lắng. Tôi nhìn vào mắt anh, thấy sự chân thành và nỗi nhớ nhung chất chứa. “Anh hứa không làm gì thật chứ?” tôi hỏi, giọng run run. Dũng gật đầu: “Anh hứa, Hương. Anh chỉ muốn ôm em, để biết rằng ngày mai, chúng ta sẽ thực sự được ở bên nhau.”

 

 

Tôi đồng ý. Đêm đó, trong căn phòng nhỏ của trại giam, tôi nằm cạnh Dũng. Anh nhẹ nhàng ôm tôi, hơi ấm của anh khiến tôi cảm nhận được tình yêu mà anh dành cho tôi chưa từng thay đổi. Anh thì thầm kể về những dự định sau khi tôi ra tù: một cửa hàng tạp hóa nhỏ, một căn nhà mới, và cả ước mơ có thêm một đứa con. Tôi khóc trong vòng tay anh, cảm thấy may mắn vì có một người chồng như Dũng – người không rời bỏ tôi ngay cả khi tôi ở đáy vực của cuộc đời.

 

 

Sáng hôm sau, tôi chính thức được tự do. Dũng đón tôi ở cổng trại, ôm tôi thật chặt trước ánh mắt của nhiều người. Chúng tôi trở về làng, bắt đầu lại từ đầu như anh hứa. Với số tiền 3 tỷ, tôi mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ, còn Dũng tiếp tục làm việc để hỗ trợ tôi. Dần dần, cuộc sống của chúng tôi ổn định, và một năm sau, tôi mang thai đứa con thứ hai – một bé gái, như món quà trời ban cho sự kiên nhẫn và tình yêu của Dũng.

 

 

Câu chuyện về đêm cuối trong trại giam của tôi và Dũng trở thành một kỷ niệm không thể quên. Nó không chỉ là minh chứng cho lời hứa của anh, mà còn là bài học về sự tha thứ và tình yêu vượt qua mọi thử thách. Với tôi, Dũng không chỉ là chồng, mà còn là người cứu cả cuộc đời tôi khỏi bóng tối, bằng tình yêu và lòng bao dung.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here