Hải trở về làng, mang theo một người bạn thân làm trong ngành y – anh Kiên – để giúp đỡ

0
8

Hải, 30 tuổi, là một kỹ sư xây dựng sống tại TP.HCM. Anh lớn lên trong một gia đình bình thường ở một làng quê thuộc Quảng Bình, với bố – ông Tâm – là một người thợ mộc hiền lành. Cách đây 5 năm, ông Tâm qua đời vì một cơn đau tim bất ngờ, để lại Hải và mẹ – bà Lan – trong nỗi đau khôn nguôi. Hải, khi đó đang làm việc xa nhà, chỉ kịp về để nhìn mặt bố lần cuối và tổ chức tang lễ. Mọi chuyện tưởng chừng đã khép lại, nhưng một linh cảm xấu cứ đeo bám Hải suốt nhiều năm.

 

 

Mỗi lần Hải về quê thắp hương cho bố, anh luôn cảm thấy bất an. Anh thường mơ thấy ông Tâm đứng dưới gốc cây đa đầu làng, nhìn anh với ánh mắt buồn bã, như muốn nói điều gì đó. Hải kể với mẹ, nhưng bà Lan gạt đi: “Con đừng nghĩ ngợi nhiều. Bố con mất rồi, con phải sống cho tốt để bố yên lòng.” Tuy nhiên, cảm giác ấy không biến mất, mà ngày càng mãnh liệt. Một đêm, Hải mơ thấy ông Tâm nói: “Hải, con phải cứu bố.” Anh giật mình tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm, và quyết định phải làm rõ sự thật.

Hải trở về làng, mang theo một người bạn thân làm trong ngành y – anh Kiên – để giúp đỡ. Anh nói với mẹ ý định đào mộ bố lên, khiến bà Lan sốc nặng. “Con điên à? Sao lại làm thế? Bố con yên nghỉ rồi, con đừng quấy rầy!” bà hét lên, nước mắt lăn dài. Nhưng Hải kiên quyết: “Mẹ, con không yên lòng. Con phải biết sự thật.” Anh xin phép chính quyền địa phương, và sau nhiều tranh cãi, được đồng ý với điều kiện phải có nhân chứng và làm đúng quy định.

 

 

Đêm đó, dưới ánh trăng mờ ảo, Hải, Kiên, và một vài người trong làng tiến hành đào mộ. Khi nắp quan tài được mở ra, Hải chết lặng trước cảnh tượng kinh hoàng: thi thể ông Tâm không còn nguyên vẹn, nhưng trên tay ông nắm chặt một mảnh giấy đã ngả vàng, ướt át. Hải run rẩy lấy mảnh giấy, đọc to trước sự chứng kiến của mọi người: “Tôi bị giết. Kẻ thù của tôi là Hùng, vì món nợ 500 triệu mà tôi không trả được. Hải, con phải báo cảnh sát.”

 

 

Cả đoàn người sững sờ. Ông Hùng – người hàng xóm thân thiết của gia đình, từng giúp đỡ Hải rất nhiều – lại chính là kẻ giết ông Tâm. Hải nhớ lại rằng trước khi bố mất, ông từng kể về khoản nợ với ông Hùng, nhưng sau đó ông Hùng nói đã xóa nợ, và gia đình không nghi ngờ gì. Hóa ra, ông Hùng đã giết ông Tâm bằng cách bỏ thuốc độc vào rượu, rồi dàn dựng như một cơn đau tim. Ông Tâm, trước khi chết, kịp viết mảnh giấy và giấu trong tay, hy vọng một ngày con trai sẽ tìm ra sự thật.

Hải lập tức báo công an. Ông Hùng bị bắt ngay trong đêm, và sau khi thẩm vấn, hắn thú nhận tội ác. Hắn khai rằng vì tức giận khi ông Tâm không trả nợ, hắn đã lên kế hoạch giết người, nghĩ rằng không ai nghi ngờ vì ông Tâm vốn có tiền sử bệnh tim. Ông Hùng bị kết án tù chung thân, và gia đình Hải cuối cùng cũng tìm được công lý cho ông Tâm.

 

 

Sau sự việc, Hải đưa thi thể bố đi an táng lại, tổ chức một lễ cầu siêu chu đáo. Anh quỳ trước mộ bố, khóc: “Bố ơi, con xin lỗi vì đã không bảo vệ bố. Con đã làm đúng lời bố dặn.” Bà Lan, dù đau lòng, cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì sự thật được phơi bày. Hải quyết định nghỉ việc ở thành phố, trở về quê mở một xưởng mộc nhỏ, tiếp nối nghề của bố, và sống gần mẹ để bù đắp những năm tháng xa cách.

 

 

Câu chuyện về linh cảm của Hải lan khắp làng, trở thành bài học về sự nhạy bén và lòng hiếu thảo. Với Hải, việc đào mộ bố không chỉ là hành động để tìm sự thật, mà còn là cách anh trả hiếu, giúp linh hồn ông Tâm được yên nghỉ. Từ đó, mỗi lần thắp hương cho bố, Hải không còn thấy ánh mắt buồn bã trong giấc mơ, mà là nụ cười mãn nguyện của ông.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here