Tôi là Tâm, 38 tuổi, một thợ dầu máy tại một xưởng cơ khí ở Bình Dương. Hơn 12 năm qua, tôi làm việc trong môi trường đầy dầu mỡ, tiếng ồn, và khói bụi. Người tôi lúc nào cũng sặc mùi dầu, quần áo luôn lấm lem, nhưng tôi không bao giờ phàn nàn. Mỗi ngày đi làm về, tôi chỉ nghĩ đến nụ cười của vợ – chị Hạnh – và hai đứa con nhỏ, Minh và Lan. Tôi chấp nhận tất cả, vì tôi tin rằng chỉ cần vợ con có cuộc sống tốt, tôi chịu khổ thế nào cũng được.
Hạnh, 35 tuổi, là một người vợ mà tôi luôn tự hào. Cô ấy từng là cô giáo mầm non, nhưng sau khi sinh Lan, cô nghỉ việc để ở nhà chăm con. Tôi làm việc cật lực, tăng ca liên tục để lo cho gia đình. Mỗi tháng, tôi đưa hết lương cho Hạnh, chỉ giữ lại một ít để mua cà phê và thuốc lá. “Anh làm vì em và các con, em đừng lo,” tôi thường nói, dù đôi lúc mệt mỏi đến kiệt sức.
Một ngày nọ, tôi để quên điện thoại ở nhà. Đến giờ nghỉ trưa, tôi quyết định chạy về lấy, vì sợ Hạnh gọi mà không được. Nhà tôi cách xưởng chỉ 15 phút đi xe máy. Tôi về bất ngờ, không báo trước, nghĩ rằng sẽ tranh thủ ôm vợ một cái rồi quay lại làm. Nhưng vừa mở cửa ra, tôi đã nghe thấy tiếng động lạ trong phòng ngủ – tiếng thì thầm xen lẫn tiếng cười khe khẽ. Tim tôi đập thình thịch, linh cảm chẳng lành.
Tôi bước nhẹ đến cửa phòng, hé mở, và chết lặng với cảnh tượng trước mắt. Hạnh đang nằm trên giường, ôm ấp một người đàn ông lạ mặt. Họ quấn quýt nhau, không hề hay biết tôi đứng đó. Người đàn ông ấy trạc tuổi tôi, ăn mặc lịch sự, không giống một người lao động như tôi. Tôi đứng như trời trồng, không tin vào mắt mình. Hạnh – người vợ mà tôi yêu thương, người tôi hy sinh tất cả để lo cho – lại phản bội tôi ngay trong chính ngôi nhà của chúng tôi.
Tôi không kiềm chế được, đẩy cửa bước vào, hét lên: “Hạnh, em làm gì thế này?” Hạnh giật mình, vội kéo chăn che người, mặt tái mét. Người đàn ông kia luống cuống mặc quần áo, lắp bắp: “Anh… anh hiểu lầm rồi…” Tôi không nghe thêm được gì nữa. Tôi lao đến, túm cổ áo anh ta, nhưng Hạnh hét lên: “Tâm, dừng lại! Đừng làm gì anh ấy!” Lời nói của cô ấy như một nhát dao đâm vào tim tôi. Tôi buông tay, nhìn Hạnh với ánh mắt đau đớn: “Tại sao, Hạnh? Anh đã làm gì sai với em?”
Hạnh cúi đầu, khóc nức nở. Cô thú nhận rằng cô đã ngoại tình với người đàn ông này – một đồng nghiệp cũ – được hơn một năm. “Em xin lỗi, Tâm. Em cô đơn… Anh đi làm suốt, lúc nào cũng đầy mùi dầu, em không chịu nổi. Anh ấy cho em cảm giác mới mẻ, được yêu thương,” Hạnh nói, giọng run rẩy. Tôi lặng người. Hóa ra, những hy sinh của tôi, những giọt mồ hôi tôi đổ, lại trở thành lý do để cô ấy quay lưng.
Tôi không nói gì nữa, rời khỏi nhà trong nỗi đau tột cùng. Tôi không về xưởng, mà lang thang trên đường, ngồi bên bờ sông, khóc như một đứa trẻ. Tôi nhớ lại những ngày tháng khó khăn, những lần tôi làm việc thâu đêm để có tiền mua sữa cho con, những lần tôi từ chối đi nhậu với bạn bè để về sớm với vợ. Tất cả, hóa ra, không đủ để giữ Hạnh ở lại.
Sau một tuần suy nghĩ, tôi quyết định ly hôn. Tôi không thể tiếp tục sống với người đã phản bội mình. Tôi giành quyền nuôi Minh và Lan, vì tôi không muốn các con sống với một người mẹ như vậy. Hạnh cầu xin tôi tha thứ, nhưng tôi không còn đủ niềm tin. “Em đã chọn con đường của mình, Hạnh. Anh sẽ sống vì các con,” tôi nói, giọng lạnh lùng.
Tôi chuyển đến một căn nhà trọ nhỏ, mang theo hai con. Dù cuộc sống khó khăn hơn, tôi vẫn làm việc, vẫn chấp nhận mùi dầu trên người, nhưng giờ đây, tôi làm vì Minh và Lan. Tôi học cách làm cha lẫn mẹ, chăm sóc các con chu đáo, và dần lấy lại niềm tin vào cuộc sống. Hạnh, sau ly hôn, sống cô đơn, thường xuyên tìm cách gặp tôi để xin lỗi, nhưng tôi không còn muốn quay lại.
Câu chuyện của tôi là bài học đau đớn về sự hy sinh không được trân trọng. Tôi nhận ra rằng tình yêu không thể chỉ dựa vào sự chịu đựng của một người. Dù mùi dầu vẫn bám trên người tôi mỗi ngày, tôi biết rằng mình xứng đáng với một hạnh phúc thật sự – hạnh phúc đến từ tình yêu thương của các con, và từ chính lòng tự trọng của bản thân.